• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu hỏi của Bùi Nghiêu khiến Chương Lâu ngớ người, không biết nên trả lời làm sao. Anh ta cũng đâu phải con gái, sao mà hiểu được cơ chứ?

Có điều, hình như đúng là con gái rất dễ khóc.

Nghĩ vậy, Chương Lâu liền nhanh nhảu đáp: “Con gái là phái yếu, tôi thấy dễ khóc cũng phải thôi.”

Vừa nói vừa thuần thục xoay vô lăng, vẻ mặt có chút miễn cưỡng. Chính bản thân anh ta cũng không biết mình nói thế có hợp lý không, cái này thì phải xem ý của Chủ tịch rồi.

Phía sau, Bùi Nghiêu không hề đáp lại lời của Chương Lâu mà chỉ gật gù, âm thầm đem “triết lý” này khắc sâu vào lòng.

Anh nhớ đến chuyện ba năm trước, bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Chương Lâu, cậu còn ấn tượng về cô gái tên Tư Truy không?”

Thái độ nhìn qua hết sức thờ ơ, giống như điều anh nhắc đến chỉ là một chuyện tầm phào.

Chương Lâu ngạc nhiên, không nghĩ Bùi Nghiêu lại quan tâm tới cô như vậy. Lẽ nào Chủ tịch vẫn còn nhớ cô gái từng nắm giữ khuy cài áo trong lời hai ông bà Lan?

Thắc mắc trong lòng song cũng không dám nói ra, Chương Lâu chỉ nhẹ đáp gọn: “Cô ấy chính là cô gái vừa rồi thưa Chủ tịch.”

“Ừm… tôi biết.”

Giọng điệu trầm thấp không rõ ý vị, khuôn mặt nghiêng nghiêng về phía cửa sổ, ánh mắt lấp lánh, con ngươi rõ ràng. Khóe môi Bùi Nghiêu thoáng nhếch lên, có sự xác nhận từ Chương Lâu, xem ra trí nhớ của anh không tồi.

Xe một đường chạy bon bon đến công ty, bởi vì sự va chạm ngoài ý muốn với Tư Truy, cho nên Bùi Nghiêu bị trễ một phút.

Anh sải bước dài vào phòng họp, đầu tiên là xin lỗi mọi người, kế tiếp mới bình thản ngồi xuống lắng nghe báo cáo.

Doanh thu lợi nhuận quý này gấp đôi, gấp ba lần của quý trước, công ty không chỉ lên được sàn chứng khoán mà giá trị còn tăng cao, dù đây mới chỉ là công ty con.

Biểu hiện ngày hôm nay của mọi người khiến Bùi Nghiêu rất hài lòng, vì thế cơ mặt cũng dãn ra phần nào. Cuộc họp coi như kết thúc êm đẹp.

Mấy nhân viên tụm năm tụm ba lại, một người trong số đó thấp giọng: “Các người có thấy hôm nay Chủ tịch của chúng ta… hình như dễ tính hơn không?”

“Dễ tính là phải rồi, ba tháng qua chúng ta làm việc tích cực như vậy, làm gì có điểm nào để chê trách? Tôi thấy thật ra cũng bình thường mà.”

“Không phải!” Người nọ khoát tay, cố gắng dùng từ ngữ thích hợp để diễn tả: “Ý tôi là… có ai nhìn thấy Chủ tịch lơ đãng không? Lúc mà tôi báo cáo ấy, Chủ tịch của chúng ta đã mỉm cười!”

“Chắc là cô hoa mắt rồi, đừng nói cô nghĩ rằng Chủ tịch cười vì cô nhé?”

Mọi người mỗi người một ý, nhưng chung quy đều cho rằng người phụ nữ kia suy nghĩ quá nhiều. Bùi Nghiêu quanh năm xuất hiện trước công chúng với bộ mặt lạnh lùng, quần áo chỉnh tề, chưa lần nào ngoại lệ họ bắt gặp anh mỉm cười, hiếm hoi lắm cũng chỉ những khi ở bên gia đình. Cô ta nói vậy, không nhận được sự đồng tình là lẽ hiển nhiên. Thường thì người ta chỉ tin vào những gì người ta nhìn thấy, người ta cho là đúng đắn, chứ làm gì có ai tin vào những điều viển vông?

Chương Lâu nghe vào tai hết những lời này, anh ta mau chóng giải tán đám đông, lại nghĩ đúng thật Bùi Nghiêu rất lạ…

Sau khi giải quyết xong mấy hợp đồng với đối tác, Bùi Nghiêu mới có thời gian thư giãn. Anh đứng dậy tiến về máy pha cà phê tự động, rót một ly nóng hổi rồi kề lên miệng.

Hương cà phê chồn thơm nức mũi khiến đầu óc Bùi Nghiêu tỉnh táo hơn hẳn, anh nhìn qua cửa sổ sát đất xuống thành phố phía dưới. Ánh đèn hoa lệ tựa bao ngọn đuốc nhấp nháy phát ra từ các tòa nhà, từ những ngọn đèn đường, những biển quảng cáo hay từ xe cộ, càng nhìn càng thấy nhức mắt.

Lúc này, điện thoại đặt ở đầu bàn bất chợt rung lên biểu thị có người gọi đến. Bùi Nghiêu nhíu mày, vươn đôi bàn tay trắng trẻo cầm lên. Động tác thoạt nhìn tùy ý nhưng rất tao nhã.

“Gọi cho anh là có chuyện gì?”

Người đàn ông chủ động lên tiếng, giọng điệu hờ hững song nếu nghe kĩ thì sẽ phát hiện có chút cưng chiều.

Cô gái bên kia chu môi, thong thả ngồi lên taxi, bấy giờ mới nói: “Em có phải em gái của anh không đấy? Chẳng lẽ không có chuyện gì em không được phép gọi cho anh sao?”

“Được, em không có chuyện gì, vậy anh cúp máy đây.”

Vừa dọa Bùi Phưởng một câu, cô nàng đã gấp gáp lên, thái độ vô cùng sừng sỏ.

“Bùi Nghiêu, anh vội vàng cái gì chứ? Nghe em nói đã xem nào!”

Bùi Nghiêu bật cười khẽ, im lặng nghe Bùi Phưởng nói tiếp: “Thực ra em vừa về nước…”

“Về nước? Tại sao không báo với anh?” Bùi Nghiêu vừa hỏi vừa cầm chiếc áo khoác vắt ngang trên ghế, ngữ điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Bùi Phưởng là em gái ruột của Bùi Nghiêu, mặc dù sinh sau anh năm năm nhưng tính tình cực kì bốc đồng, hở ra là mè nheo, hờn dỗi. Duy chỉ khi đứng trước mặt anh, cô mới ngoan ngoãn hơn đôi chút, nghe lời hơn đôi chút. Cho nên lần này về nước mà không báo trước để anh ra đón, anh thật sự giận rồi.

Tuy nhiên, Bùi Phưởng không thèm quan tâm, quăng cho anh địa chỉ sau đó liền thẳng thừng tắt máy.

Cô nàng bảo tài xế chạy đến nhà hàng, một thân sang chảnh bước xuống thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Đợi một lúc, rốt cuộc Bùi Nghiêu cũng đến. Nhìn dáng vẻ hớt hải của anh khiến cô thật mở mang tầm mắt, khóe môi ửng hồng cong lên.

“Bùi Nghiêu, ở đây!”

Bùi Phưởng đưa tay lên cao ra hiệu, Bùi Nghiêu vừa liếc mắt liền trông thấy cô. Anh thở dài bất đắc dĩ, bước đến, hai anh em trao nhau một cái ôm nồng nhiệt.

Ngắm nhìn Bùi Phưởng một lượt từ đầu đến chân, hàng chân mày anh phút chốc cau lại. Cô bé mặc váy hồng ngây thơ ngày nào không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ trưởng thành với lối ăn mặc phá cách, áo hai dây kết hợp với váy da bó sát tôn lên đường cong mĩ miều. Quả thật xinh đẹp hơn rất nhiều so với ảnh chụp cô gửi cho anh.

Bùi Nghiêu chưa gì đã bật chế độ càu nhàu của anh trai, “Ai dạy em xưng hô thế hả? Có biết lớn bé gì không?”

“Em cứ gọi đấy thì sao? Bùi Nghiêu… Bùi Nghiêu… “

Bùi Phưởng không biết sợ là gì, cô nàng lè lưỡi gọi thẳng tên họ của anh. Bùi Nghiêu nheo mắt, gõ nhẹ vào vầng trán sáng sủa của cô nàng, dạy dỗ: “Sáu năm ra nước ngoài mà đã hư thế này! Xem ra phải đem em qua nhà bác Lăng mới được.”

“Sao lại qua nhà bác Lăng? Hừ, em không qua đâu!” Bùi Phưởng kháng nghị, khoanh tay giận dỗi với anh.

Bùi Nghiêu không chấp, anh mở miệng gọi phục vụ. Không gian trong nhà hàng được thiết kế theo kiểu ấm cúng, rất phù hợp cho những bữa ăn gia đình. Trước đó anh cũng đến đây vài lần dùng bữa với đối tác, đồ ăn khá hợp khẩu vị.

“Xin hỏi hai vị muốn gọi gì ạ?”

Phục vụ rất nhanh bước đến, chất giọng ngọt ngào, dễ chịu vang lên khiến Bùi Nghiêu bất giác ngẩng đầu.

Anh nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu, đây chẳng phải là người đã đụng anh lúc sáng sao? Hóa ra cô còn làm cả nghề này, nhìn sơ qua thì hình như cô rất thiếu tiền.

Đôi mắt đen nhánh hấp háy ý cười, Bùi Nghiêu gấp menu lại, câu hỏi làm cho Tư Truy sửng sốt: “Tôi muốn biết liệu ở đây có món gì ngọt mà không ngấy?”

Ngọt mà không ngấy… chính là em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK