Tư Truy muốn trao đổi với bà Trịnh về vấn đề nhà ở, vốn còn lo bà sẽ gây khó dễ nhưng không ngờ bà ta lại đồng ý ngay tắp lự.
Thâm tâm bà Trịnh không ngừng đánh giá bóng người đàn ông, cảm thấy có phần quen mắt nhưng không thể nhớ ra được. Từ cách ăn mặc đến phong thái trên người cho thấy anh được dạy dỗ đàng hoàng, có xuất thân cao quý khác xa so với bọn họ…
Cặp mắt của bà lóe lên vài tia không an phận, nhìn qua đứa con gái mình dò hỏi: “Người đàn ông kia là bạn con sao?”
Tư Truy nghe bà hỏi vậy liền lắc đầu: “Đó là sếp của con, mẹ đừng suy nghĩ linh tinh.”
Biết bà có thể sẽ làm mọi cách để thu hút sự chú ý của anh cho nên Tư Truy liên tục nhấn mạnh với bà. Chuyện này không tránh được, cô nhất định phải đề phòng thôi. Ít nhất thì cô không muốn biến bản thân trở thành loại người hám tiền trong mắt của anh.
Tư Truy thương lượng với bà một chút, chuyện nào có thể nhún nhường thì cô đều sẽ nhún nhường. Trước đó đã nói cùng cô về ở trong căn nhà trọ, nhưng giờ nghe Bùi Nghiêu mở miệng muốn đón cô về ở lại trong căn hộ riêng của anh, bà Trịnh có vẻ bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Hay là…”
“Mẹ!”
Tư Truy đanh mặt nhìn bà, không muốn nhiều lời lập tức dắt bà đi ra đại sảnh thanh toán viện phí. Cô thấp giọng: “Con không nói đùa với mẹ, nếu mẹ còn vượt quá giới hạn một lần nữa, con không đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
Đương nhiên Tư Truy chỉ mạnh miệng là giỏi, nhưng điều đó không có nghĩa là cô dễ dãi. Bà Trịnh cũng nhận ra được điểm này ở cô, biết cô đã không còn là “quả hồng mềm” có thể tùy tiện nắn bóp như xưa nữa rồi.
Bà im lặng, âm thầm nhìn Tư Truy mở ví tiền ra. Tiền viện một đêm ở đây đã rất đắt, mà cô thì vừa mới trả nợ xong nên chẳng dư dả được bao nhiêu.
Đang lúc rối rắm trước y tá thì một cánh tay bỗng chìa ra cùng một chiếc thẻ, đi cùng với đó là giọng đàn ông êm tai: “Tôi thanh toán giúp cô ấy.”
“Chủ tịch…”
Bùi Nghiêu đã lường trước cô sẽ từ chối, người đàn ông nhanh chóng thay đổi câu từ: “Tôi cho em vay, không phải miễn phí.”
Vay thì phải trả. Còn trả bằng gì, đến lúc ấy anh mới là người quyết định.
Bốn mắt nhìn nhau giây lát, toàn thân Tư Truy như bị điện giật. Cô cúi đầu, lí nhí cảm ơn anh, trong lòng không ngừng miên man những điều tốt đẹp…
Cứ thế, Tư Truy được Bùi Nghiêu tốt bụng lái xe đưa thẳng về nhà. Cô khước từ yêu cầu sống trong căn hộ của anh, anh cũng không hề gượng ép. Thực chất khi đưa ra chủ ý này anh đã biết trước, chỉ là muốn thử một chút, lại nhìn xem thái độ của người đàn bà sống với danh phận là mẹ của cô cụ thể tệ đến mức nào.
Không khác với suy nghĩ của anh là bao, quá vật chất, thấy tiền liền bán rẻ con gái mình. Cũng may anh là người sáng suốt nên nhìn ra được, có điều hiện giờ anh vẫn mảy may chưa có ý định can thiệp vào. Anh biết cô gái của anh không thích điều này. Tự làm chủ cuộc sống của mình… suy cho cùng bao giờ cũng tốt hơn là qua tay người khác.
Hai người rề rà nói thêm vài câu. Ban mai đỏ thắm đã tan, bầu trời đón những tia nắng mãnh liệt chào mừng ngày mới.
Tư Truy đợi xe anh đã đi khuất mới quay vào nhà, có chút không dám tin rằng đây là sự thật. Nội trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô không chỉ đi nhờ xe của người ta mà còn làm phiền anh đủ thứ chuyện.
Làm gì có vị chủ tịch nào lại tận tình đưa đón một nhân viên thấp kém chứ? Cứ cho là anh tiện đường như lời anh nói thì cũng không cần thiết phải như vậy. Huống chi cô còn chưa kịp hỏi vì sao hôm qua anh lại xuất hiện gần nhà của cô.
Tư Truy sợ sẽ gieo hy vọng không nên có, cô gõ vào đầu mấy cái nhằm thức tỉnh bản thân. Những lúc như vậy thì cô càng phải minh mẫn gấp bội, tuyệt đối không được mê muội trước vẻ thâm tình của người đàn ông đó. Mật ngọt chết ruồi, cô không muốn trở thành con ruồi xấu số…
Nấu xong bữa cơm thì cũng đã trưa, bà Trịnh ăn rất ngon miệng, thấy cô không nhắc gì đến chuyện của Trịnh Nhất thì mới nhẹ lòng.
Bà gắp một miếng trứng chiên vào bát Tư Truy, đã lâu không được ăn một bữa no nê, giờ đây bà cảm thấy sảng khoái, phấn chấn cả người. Đời bà cũng không thích khổ mãi, thế nhưng từ khi gả cho Trịnh Nhất, bà đã làm quen với việc dựa dẫm vào ông. Bà thà nhìn ông rượu chè, không quan tâm mình còn hơn chịu cảnh vắng bóng ông ta trong nhà.
Thấy ông bắt nạt, chèn ép Tư Truy, bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nay mối quan hệ giữa hai cha con rạn nứt, bà đứng ở giữa cũng rất khó xử. Khoảnh khắc cô giận dữ kéo vali đi, ban đầu bà không đuổi theo, sau bị Trịnh Nhất giục giã, bà mới cắn răng đi tìm. Xem ra công sức bỏ ra không phải giã tràng, bà sung sướng nằm ra sàn, khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Tư Truy nhẹ nhàng đắp chăn cho bà, cũng không hiểu rõ mình đối với bà rốt cuộc còn bao nhiêu là tình thân. Cô không oán hận bà rõ ràng giống như Trịnh Nhất, vừa thương lại vừa xót bà.
Nặng nề thở hắt ra, cô xách túi mua chút đồ lặt vặt ở ngoài chợ. Sau khi về thì rửa bát, giặt giũ đồ rồi phơi phóng, chẳng mấy chốc là đã đến chiều.
Trước khi ra khỏi nhà trọ, Tư Truy đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho bà Trịnh, dặn bà ăn lúc cơm ấm canh nóng. Công việc ở nhà hàng cô đã xin nghỉ, bây giờ chỉ cần tập trung làm tốt chức vụ đầu bếp tại Bùi gia thôi. Nếu có thời gian, cơ chừng cô còn kiêm thêm được nghề phụ nữa.