• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mang theo tâm tình rối rắm về nhà, nhìn cánh cửa đang ở ngay trước mắt, Tư Truy ngập ngừng không muốn vào.

Đương lúc cô đắn đo suy nghĩ thì cánh cửa chợt bật mở, từ bên trong, Trịnh Nhất say khướt đi ra. Ông ta lảo đảo tựa vào tường, đôi mắt đục ngầu với cái miệng phả ra mùi rượu.

“Ông… sao ông lại ở đây?!” Tư Truy gần như quát lên, vừa nhìn thấy ông ta bờ vai đã không kiềm được run rẩy.

Trịnh Nhất nhìn cô cười đểu: “Tao thích thì tao ở, mày làm gì được tao?”

Nói rồi như khiêu khích, ông ta còn nuốt một ngụm rượu sau đó phun ra mặt đất. Cũng may Tư Truy tránh kịp, rượu mới không bắn vào người. Cô siết nắm tay, ngũ quan nhăn lại, có chút tức giận trừng mắt nhìn lão.

Ánh nhìn của Trịnh Nhất nhanh chóng dừng lại ở cái túi treo ngang hông cô, thế rồi ông ta đột nhiên duỗi tay giật mạnh lấy nó. Mặc dù đã đề phòng nhưng cô vẫn phản ứng chậm, quai túi đứt, cô còn bị ông ta xô ngã.

“Khà khà, để tao xem mày có bao nhiêu tiền!”

Trịnh Nhất mở toang cái túi rồi dốc lộn xuống, tất thảy đồ đạc bên trong bị rơi ra ngoài, bốp từng tiếng to mà đập xuống đất.

Tư Truy không một chút chần chừ giằng lại túi xách từ tay ông ta, thái độ hết sức quyết liệt. Vẻ mặt cô cau có đến cực điểm, tròng mắt bị bao trùm toàn bộ bởi lửa giận.

“Trả đồ lại cho tôi! Ông định ăn cướp sao?”

Sức Tư Truy không so được với sức Trịnh Nhất, dù ông ta say rượu nhưng ông ta vẫn có thể dễ dàng đẩy ngã cô. Mà cô lại không cách nào động thủ với ông ta được, chẳng lẽ bây giờ bảo cô làm ra hành động gây sát thương tới cha của mình… Cô tuyệt đối không làm được, vậy chính là đi ngược với luân thường đạo lý.

Tư Truy cắn răng liếc qua đống hỗn độn phía sau lưng của Trịnh Nhất, dưới sàn nhà đầy vỏ mỳ tôm, bát đũa la liệt, bẩn thỉu. Cô ngước mắt nhìn ông ta, thấy ông ta đang tìm tiền của mình, lập tức dứt khoát giật một cái khiến túi xách trượt khỏi tay ông ta, một đường bay xuống cầu thang.

“Tư Truy, em không sao chứ?”

Lúc này, bóng người đàn ông bỗng xuất hiện. Tư Truy nghe được tiếng lòng mình đang run lên, ngay giây sau, Bùi Nghiêu đã đứng trước mặt cô. Tay anh cầm chiếc túi xách, hai mắt đen thẫm nguy hiểm, nhìn Trịnh Nhất không có một tia thiện chí.

Trịnh Nhất dụi mắt hất cằm nhìn Tư Truy: “Mày là người bao nuôi con gái tao hả? Nó có làm mày hài lòng không?”

Bùi Nghiêu kéo Tư Truy ra phía sau mình, hành động cho thấy anh đang có ý bảo vệ cô. Anh nhếch khóe môi, nụ cười cợt nhả nói: “Người tôi chọn sao có thể không hài lòng? Nhưng ông sai rồi, tôi không phải người bao nuôi cô ấy.”

Trịnh Nhất nhướng mày khó hiểu, lần nữa đánh giá thật kĩ người đàn ông. Vóc người cao lớn, tráng kiện, trên cơ thể tỏa ra mùi trầm đắt tiền, bộ đồ trên người dường như vì anh mà trở nên sang trọng, quý phái. Đặc biệt là ánh mắt như chim phượng kia, nó chất chứa biết bao thâm trầm, già dặn, tuy tuổi không lớn nhưng lại từng trải.

Đây là một người không dễ đối phó. Trong lòng Trịnh Nhất chắc mẩm một câu như vậy, có điều ông ta không sợ. Nhìn sự quan tâm, ân cần mà anh dành cho Tư Truy, hoàn toàn là một điểm có thể lợi dụng.

Vì vậy, Trịnh Nhất tiến lên một bước, ngửa cổ đối diện với người đàn ông. Cánh tay ông ta mon men đưa lên chiếc caravat trên cổ anh, vừa cười vừa nói: “Vậy mày là gì của nó?”

Cái mà ông ta quan tâm không phải mối quan hệ giữa Tư Truy với anh, cái ông ta quan tâm là ông ta có thể rút được bao nhiêu tiền từ anh kìa… Tất nhiên, số tiền càng lớn thì lại càng tốt.

Hai mí mắt của Bùi Nghiêu thoáng chốc khép lại, anh đang nín nhịn. Dù sao đây cũng là người đã sinh ra Tư Truy, anh không muốn khiến ông ta bị thương.

Thế nhưng sự nhẫn nhịn của anh chỉ đổi lại thái độ coi thường, khiêu khích của Trịnh Nhất. Tư Truy đột nhiên đẩy ông ta ra, cô gắt gỏng: “Đủ rồi, ông ở đâu thì về đó đi! Tôi với ông đã không còn tình nghĩa gì, đừng làm phiền cuộc sống của tôi!”

“Mày dám hỗn với tao?” Trịnh Nhất trừng mắt, bàn tay nắm cổ áo Bùi Nghiêu buông lỏng, ông ta vung tay toan tát vào mặt Tư Truy.

Đúng lúc này, Bùi Nghiêu vốn đang yên tĩnh bất chợt nắm hai bả vai dồn thẳng ông ta vào tường, kịp thời ngăn lại cái tát vô lý ấy.

Trịnh Nhất không hiểu chuyện gì xảy ra, bị anh đụng cho tỉnh rượu, trên lưng ập tới từng hồi đau nhói. Ông ta rên la, tay đặt bên eo ngồi bệt xuống đất, tiếng hét oai oái không ngừng tràn ra.

“A… Mày… sao mày dám?! Sao mày dám đánh tao?”

Bùi Nghiêu từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Anh nắm lấy tay Tư Truy, ôm cô rồi trấn an, hôn lên chân tóc bấy giờ đã thấm mồ hôi.

Anh gằn giọng: “Ông đánh cô ấy tức là đánh tôi. Vậy nên ông nghĩ thế nào? Có gan khiêu khích thì phải có gan chịu đòn, bằng không thì đừng có làm!”

Đã làm sai mà còn cố chấp thì Bùi Nghiêu chẳng việc gì phải kiêng kỵ, kể cả Trịnh Nhất có là cha ruột của cô. Mà như vậy là còn nhẹ, anh cùng lắm chỉ động ông ta một phát, chưa đến nỗi đánh cho thảm hại.

Đương nhiên anh cũng sợ Tư Truy sẽ nghĩ anh tàn bạo, không coi đạo hiếu ra gì. Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh ông ta bắt nạt cô, anh lại không chịu được, càng không có kiên nhẫn và lòng vị tha.

Trịnh Nhất rên rỉ, men rượu đã bị vơi đi nửa phần, ánh đèn trong nhà hắt ra bên ngoài, khiến cho ông ta nhìn rõ dung mạo Bùi Nghiêu. Mặt góc cạnh, mũi cao, môi gợi lên vẻ nghiêm nghị, rắn rỏi. Một người đẹp trai, trông có tiền như vậy rốt cuộc vừa mắt con gái ông ta ở điểm gì?

“Khoan đã!”

Một âm thanh vang lên, Trịnh Nhất bám vào cánh cửa, ông ta bò dậy, có chút không tin nhìn chăm chăm Bùi Nghiêu.

“Mày tên là gì?”

Bùi Nghiêu biết ông ta đã nhận ra mình, anh chậm rãi thu lại nụ cười lạnh lẽo, nói với vẻ nhàn nhạt: “Bùi Nghiêu.”

“Họ Bùi sao?”

Trịnh Nhất loạng choạng đứng không vững, hết nhìn anh lại nhìn Tư Truy. Gương mặt này chẳng phải chính là người đã mua lại một cặp cài áo hoa khảm vàng của Tư Truy hay sao? Năm ấy, vì nghèo đói mà ông đã bắt cô phải đem một chiếc trong số đó đi đổi với ông bà Lan, còn một chiếc khi ông bà Lan hỏi, ông ta cùng với vợ là bà Trịnh cũng đưa cho bọn họ nốt. Những chuyện này đều không có sự đồng ý của Tư Truy. Sau ba năm, Trịnh Nhất không ngờ có thể gặp lại được người đàn ông này. Có vẻ như anh không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ việc bây giờ trông anh đáng sợ hơn lúc đó rất nhiều…

“Cậu là người đã đi cùng hai ông bà Lan, sau đó muốn mua cài áo hoa của Tư Truy đúng không?” Trịnh Nhất hỏi lại cho chắc, đồng thời cố ý để cô nghe thấy.

Hai hàng chân mày đen nhánh của Bùi Nghiêu nhíu lại rất sâu, tại sao lại là cài áo hoa của Tư Truy? Đó chẳng phải là đồ của hai ông bà Lan mà năm xưa nhờ gia đình Trịnh Nhất giữ hộ ư? Chính miệng ông bà Lan đã nói như thế, lẽ nào toàn bộ chỉ là giả?

Thâm tâm anh mơ hồ đoán ra chuyện gì đó, cảm nhận bàn tay cô gái đang bị mình nắm thoáng co chặt. Anh xoa nhẹ mong muốn cô yên lòng, chuyển tầm mắt qua Trịnh Nhất, giật lấy chai rượu trong tay ông ta đập nát.

“Choang!”

Chai thủy tinh vỡ vụn, Trịnh Nhất giật mình ôm đầu. Đối diện với ánh mắt như dao găm của anh liền không khỏi sợ hãi. Ông ta thầm nghĩ cứng đối cứng không phải là cách, do dự ít lâu bèn vắt chân, co cẳng chạy.

“Trịnh Tư Truy, đừng quên mày mang họ Trịnh! Mày không thể cắt đứt với tao được đâu, nên nhớ không có tao thì sẽ không có mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK