Vấn đề nằm ở rượu, hiện tại vị của rượu đang bị chua hơn so với bánh ngọt. Mà vị chua này dường như cũng không được bình thường, có một tạp chất nào đó đã lẫn vào đây khiến cho màu rượu hơi đục.
Bùi Nghiêu nhấp một ngụm rồi lại nhíu mày, miếng bánh kem đó quả thực tuyệt hảo thế nhưng rượu đã khiến cho vị của chúng bị suy giảm. Bởi thay vì lấn át nhau, rượu vang sẽ giúp khai mở những điều thú vị trong thiên đường ẩm thực của bánh ngọt, còn bánh thì giúp khai phá từng tầng hương vị tuyệt hảo của thứ nước được ủ công phu. Cho nên, chọn sai một trong hai thứ đều có thể “giết chết” hương vị của bữa ăn.
Anh có chút lo lắng cho Tư Truy, đêm qua cô hỏi anh, anh đã nói ra những gì mình biết cho cô, song lại không biết đó là chủ đề mà cô phải thi. Nếu biết, chắc chắn anh đã đưa ra gợi ý một cách khéo léo rồi…
Giờ nhìn ly rượu này, Bùi Nghiêu có linh cảm rằng nó đã bị đụng tay. Anh nếm ra được một vị khác lạ đột ngột xuất hiện trong rượu làm hỏng toàn bộ hương vị.
Người đàn ông giơ ly lên trước ánh đèn, nhanh chóng trông thấy một dấu vân tay mờ mờ. Anh biết chắc đó không phải dấu vân tay của mình, bởi lẽ với những người thuộc lòng quy tắc giao tiếp trên bàn rượu như anh, việc cầm vào bầu ly là bất lịch sự. Vậy mà dấu vân tay này lại dính ở bầu ly, trong quá trình đó có thể tỏa ra nhiệt lượng khiến cho nồng độ cồn trong rượu tăng cao, thậm chí rượu còn có thể bị chua.
Bùi Nghiêu cầm chân ly chầm chậm lắc lên, rượu sóng sánh dậy mùi. Anh híp mắt tỉ mỉ quan sát chất lỏng, lập tức thấy được một tạp chất lẫn trong đó. Một tép chanh sao? Rất nhỏ và gần như trong suốt, hòa vào mới rượu, khó có thể phát hiện ra nếu không nhìn kĩ.
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trở nên khó coi, cuối cùng dù rượu không ngon nhưng vẫn ngửa cổ uống trọn. Sau đó, ăn một miếng bánh thật lớn. Bánh thiên về vị chua dịu, không ngọt sắc, do đó anh nghĩ một loại rượu vang ngọt sẽ rất thích hợp, hơn là rượu vang nghiêng về độ chua gay gắt… đã bị người ta động tay này.
Rượu vang ngọt với bánh ngọt, đây không phải một bữa ăn đầy sắc ngọt mà hương vị của hai bên sẽ cân bằng lẫn nhau, giúp đỡ nhau thăng hoa… Trong lúc sơ sảy, cô gái của anh đã bị người ta tính kế sao?
Thực ra cho dù Tư Truy có chọn sai loại rượu cũng không làm sao, anh đều có thể chấp nhận. Nhưng rượu này lại không phải rượu của cô, xem ra, anh thật sự phải để mắt tới một số người.
Bùi Nghiêu cụp mắt, tiếp tục chuyển qua món khác. Lần lượt thử hết 10 món một cách thật nhanh, anh không biết ngoài kia, Tư Truy có an toàn không? Anh lo sợ cô đã thử rượu vang để biết vị của chúng có hợp với món của mình… Cô bị dị ứng với cồn…
Lần này, người tham gia không được theo dõi quá trình ban giám khảo chấm điểm nữa. Đợi bên ngoài khoảng chừng 15 phút, cánh cửa sau hậu trường rốt cuộc cũng mở.
Ba người bước ra nhưng tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người đàn ông cao lớn, khí khái ở giữa. Bùi Nghiêu lạnh lùng bước xuống, ánh mắt cùng với khuôn mặt tiêu chuẩn đậm nét lãng tử có thể khiến cho bất cứ cô gái nào trong trường quay cũng phải siêu lòng, đổ ngã.
Tô Đào mỉm cười, đầu tiên là kêu gọi mọi người cho một tràng pháo tay, kế tiếp mới bắt đầu mở miệng: “Có lẽ mọi người rất tò mò không biết rằng vị giám khảo giấu mặt của chúng ta là ai, trông như thế nào có đúng không? Vậy thì để giải đáp câu hỏi của các bạn, hôm nay chúng tôi sẽ công bố… Bùi Nghiêu – Chủ tịch sáng lập hệ thống chuỗi đồ cổ Các Như Hương, cũng chính là vị giám khảo giấu mặt của chúng ta! Cùng chào đón anh ấy nào!”
Khoảnh khắc cái tên được thoát ra từ miệng Tô Đào, bấy giờ Tư Truy đang trong mơ màng, khó chịu cũng phải giật mình. Cô dụi mắt nhìn cho thật kĩ người trước mặt, thân hình đó, khuôn mặt đó, là anh thật không sai…
Vậy anh là ban giám khảo sao? Thế mà vừa mới hôm nọ, hôm kia cô hỏi, anh còn một mực chối bỏ rất thật. Cô còn tin sái cổ nữa, không một chút nghi ngờ gì.
Đầu Tư Truy vừa choáng vừa đau, có lẽ giờ rượu đã bắt đầu có tác dụng. Cô thấy hai cánh tay đang ngứa ngáy, phần cổ cũng ân ẩn cảm giác rất đỗi bực bội.
“Tư Truy, cô sao vậy?”
Một thí sinh nam thấy cô có vẻ khác thường bèn quan tâm hỏi, cô liền lắc đầu nói với anh ta là không có gì.
Ôn Uyển cực kì tự tin vòng này cô ta sẽ dìm được Tư Truy xuống nước. Chỉ có 3 người trong số 10 người được lọt vào vòng chung khảo, cho nên cái vé ấy cô ta nhất định sẽ không để nó đến tay Tư Truy. Chưa tính đến việc cô không am hiểu về rượu, sẽ chọn sai, đằng này cô ta còn giở một chút thủ đoạn, đảm bảo không có sai sót gì xảy ra.
Một thứ sang trọng như rượu vang mà không biết cách kết hợp, quả thực là một thảm họa ẩm thực…
Bùi Nghiêu không hề có ý lên tiếng giới thiệu bản thân, ánh mắt trước sau như một chỉ nhằm vào Tư Truy mà nhìn. Khi thấy cô có vẻ khó chịu, hai cánh tay không ngừng di chuyển, anh lập tức nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề.
Anh liếc Ôn Uyển, thấy vẻ mặt đắc ý của cô ta, đáy mắt càng lạnh lẽo hơn. Từ Sơn dường như cũng phát giác ra người đàn ông này đang không vui, ông ta thức thời cất tiếng, giọng thâm trầm có lực: “Đầu tiên, phải cảm ơn các bạn đã tin tưởng trình diễn tài năng trước chúng tôi. Vòng này tuy đề bài chỉ là bánh ngọt, đồ tráng miệng nhưng chúng tôi đã chứng kiến rất nhiều món xuất sắc ra đời. Cách kết hợp nguyên liệu, gia vị của các bạn cho chúng tôi thấy được sự sáng tạo trong ẩm thực của mỗi người, mỗi cá nhân đều không giống nhau…”
“Vì vậy, mọi người hãy chú ý lắng nghe nhận xét của chúng tôi nhé!” Ôn Uyển tiếp lời, cô ta nhìn qua Bùi Nghiêu: “Mời anh!”
Lúc nãy bọn họ đã bàn bạc, thống nhất ý kiến rồi, Bùi Nghiêu sẽ là người đại diện đưa ra nhận xét. Cô ta thật muốn xem vẻ mặt của Tư Truy khi bị người mình yêu nói lời chê bai món ăn mình làm. Chắc hẳn sẽ rất đặc sắc… Phần thi của Tư Truy tệ do rượu vang là thật, cô ta không tin anh dám trước mặt một người có kinh nghiêm như Từ Sơn mà bao che cho cô.
Bùi Nghiêu tiến lên rồi bước xuống sân khấu, không hề trễ nải thời gian mà nói, giọng bình tĩnh mang nét lôi cuốn của đàn ông trưởng thành: “Trong vòng này, tôi cảm thấy thực sự tự hào về một số người, nhưng cũng thất vọng về một số người…”
Nói đến tự hào, ánh mắt anh dừng lại trên mặt Tư Truy, song nói đến thất vọng, ánh mắt đầy âm u của anh lại liếc qua Ôn Uyển. Cô ta nhất thời chột dạ, run chân, nhưng không dám để lộ gì.
Lúc này, Bùi Nghiêu tiến gần hơn về phía thí sinh, cơ thể tỏa ra mùi trầm, lọt vào khứu giác Tư Truy khiến cô cảm giác nặng lòng.
“Với bánh mousse vị mâm xôi, tôi cảm nhận được sự hoàn hảo giữa hương vị chua nhẹ cùng với sự tươi ngon từ cốt bánh, lớp gelatin chứa đầy quả mâm xôi mọng nước. Rất tốt!”
Lời vừa dứt, Trần Tiếp liền không kiềm được sung sướng mà cười rộ lên. Đây không phải kết quả nằm ngoài dự đoán của cô ta, nhưng được nghe từ miệng Bùi Nghiêu, cô ta vẫn cảm thấy vui.
Bùi Nghiêu không hề bị phân tâm, vẫn tiếp tục nhận xét chân thực, thỏa đáng: “Bánh khoai môn đậu xanh trứng muối, tôi nghĩ một món bánh làm được như vậy cũng rất kì công. Hình dáng bánh bầu dục với lớp vỏ khoai môn giòn tan như một tổ ong, xù xì lỗ rỗ, bên trong là đậu xanh kết hợp trứng muối. Một loại bánh vừa quen vừa lạ, có chút truyền thống nhưng vẫn đảm bảo yêu cầu đề bài.”
Món này là Vệ Thiên Từ làm, nghe được lời nhận xét, áp lực của anh ta cũng có thể buông bỏ, trút xuống.
Mà Tư Truy thì lúc này tâm trạng vừa sợ vừa hỗn loạn, cơ thể càng lúc càng bị hành hạ ngứa đến điên rồ. Đang lúc cô không tập trung thì một bàn tay ấm áp đã bao phủ lấy bàn tay giấu sau lưng cô.
Tư Truy ngửi thấy mùi trầm, biết anh đang đứng phía sau mình. Bùi Nghiêu khẽ di ngón tay thăm dò, thấy hai bàn tay cô rất nóng, hơn nữa còn nổi mẩn. Anh nhanh chóng buông tay ra, nghiến răng nghiến lợi: “Một món mà tôi đánh giá cao chính là bánh socola cam phô mai. Không phải tự dưng sự kết hợp này lại tuyệt vời đến vậy, có thể nói đây là loại bánh mà tôi hài lòng nhất trong số tất cả. Nếu đi cùng với loại rượu ngon thì hương vị chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều…”
Lời của anh toàn là ý khen, Ôn Uyển nghe vậy nhíu mày, Từ Sơn thì chỉ hơi động đậy thân thể. Lúc cô ta định lên tiếng thì Bùi Nghiêu đã tiếp: “Nhân đây tôi muốn hỏi mọi người một câu, có loại rượu nào mà khi được đưa ra thị trường rồi, bên trong lại lẫn tạp chất không? Nguyên nhân có thể do bên phía sản xuất, có thể do người mở rượu không cẩn thận, cũng có thể do có người sơ ý làm bẩn…”
Trường quay im ắng không một tiếng động, Ôn Uyển run rẩy, hai mắt lạnh căm căm. Với sự nhạy bén, Từ Sơn cũng nhận ra điều gì đó. Ông ta nghĩ đến ly rượu vang hồng nhìn không đều màu kia, khả năng bên phía sản xuất không phải, chương trình chắc chắn cũng đã kiểm tra kĩ càng trước khi đưa vào kho nguyên liệu, do người mở sao? Động tác của Tư Truy lúc đó khá đúng, ông ta cũng xem qua rồi, màu đẹp hơn so với thời điểm đưa vào phòng thử. Vậy rốt cuộc do nguyên nhân nào mà rượu lại có vị chua khó chịu như vậy? Khiến cho bữa ăn vốn dĩ ngon miệng lại bị triệt tiêu mất một phần…
Bùi Nghiêu không đợi câu trả lời từ mọi người, anh nhếch môi cười gằn, lời lẽ sắc bén: “Trong hai món tráng miệng kết hợp với rượu vang, bộ đôi bánh socola cam phô mai với rượu vang hồng ngon hơn cả, còn bánh Brownie với Merlot, tôi nghĩ rượu Merlot đang bị hạ thấp khi dùng chung với một món bánh khô và không đồng đều hương vị như vậy… Thật tiếc, tôi hài lòng với bộ đôi đầu tiên hơn!”