Vốn ôm tâm tư chỉnh đám Tư Truy nhưng lại không thành, Bùi Nghiêu không biết là vui hay buồn.
Sau khi tiệc tan, nhận được phản hồi tốt từ chủ thuê, Tư Truy phấn khích cười tít mắt.
Cố Man Châu nắm tay cô reo lên: “Tiểu Truy của chị giỏi quá đi!”
Tư Truy ngượng ngùng nhận lời khen này, ánh mắt thuần khiết chứa đựng niềm vui lớn lao. Cô cởi đồng phục đầu bếp, tháo tạp dề, tháo mũ rồi cất gọn đồ đạc vào túi.
Bấy giờ, trên người lộ ra một bộ quần áo trẻ trung, năng động. Quần bò ôm sát đôi chân thẳng như hai củ ngó sen, áo babydoll màu trắng ngà, viền dập nổi bồng bềnh tôn lên cần cổ thiên nga, toàn thân thanh thoát như thiên sứ.
Tư Truy mỉm cười nhẹ, xách lấy túi đồ của mình hướng ra phía cửa. Cố Man Châu khoác tay cô, hai người cười cười nói nói ra về bằng cửa sau của trang viên.
Suối nước róc rách từ hòn non bộ chảy đều đặn, êm ả, con đường ra cánh cổng sắt được lát đá, hai bên là cỏ xanh nhìn thích mắt. Hai cô gái không khỏi thả chậm bước chân, dõi nhìn những đôi chim én, hít vào mùi hương thơm ngát.
Tưởng tượng sau một ngày dài làm việc được nghỉ ngơi, thư giãn ở đây thì còn gì bằng?
Chỉ là vừa mới nghĩ đến đó, Tư Truy bỗng dưng sửng sốt, chợt cười nhạt. Xuất thân nghèo hèn, suốt ngày phải làm công nhặt rác kiếm tiền nuôi thân, nuôi ba mẹ bệnh, Tư Truy nào dám nghĩ đến việc mình có thể đổi đời. Cho dù đã lên thành phố, rời xa bàn tay ác quỷ của vợ chồng Trịnh gia nhưng bóng ma tâm lý vẫn còn đó, và cô vẫn phải phụng dưỡng bọn họ cho tròn đạo hiếu.
Nửa năm trước, Trịnh Nhất vì rượu chè quá chén mà bỏ bê vợ con, khiến bà Trịnh đã mang bệnh nền trong người lại hứng phải một cơn gió lạnh giao mùa. Không chỉ vậy, ông ta bắt đầu lao vào cờ bạc, nợ nần chồng chất không trả được bị người ta đánh gãy một chân.
Bây giờ, cả hai ông bà đều dựa vào Trịnh Tư Truy, lúc nào cũng gọi giục tiền khiến cô hết sức khổ sở. Bao nhiêu tiền lương dành dụm được đều gửi về quê, lại thêm tiền thuê nhà, tiền điện nước mỗi tháng, có còng lưng ra cô cũng khó lòng kham nổi.
Nhưng ngoài việc cố gắng ra, Tư Truy chẳng thể làm gì. Vừa bước tới cổng, sau lưng đột nhiên vọng tới chất giọng khàn khàn.
“Chương Lâu, cậu liên lạc cho đơn vị đầu bếp hôm nay đi!”
Chương Lâu đi đằng sau gật đầu, lúc nãy theo anh ta quan sát, cả bà Bàng lẫn Chủ tịch đều vô cùng hài lòng với thực đơn được dọn ra. Hình như còn ăn nhiều gấp đôi ngày thường.
Ít ai biết bà Bàng với Bùi Nghiêu cái gì cũng không giống, chỉ có chứng kén ăn là giống nhau. Một năm có bốn mùa thì hết ba mùa cảm thấy mồm miệng nhạt thếch, nếm cái gì cũng không ra vị.
Bà Bàng thì do tuổi già, còn Bùi Nghiêu thì do bận rộn với lịch trình công việc dày đặc, sinh hoạt rối loạn. Mỗi người có một nguyên nhân riêng nhưng tựu chung lại đều khiến cho cả Bùi gia phải phiền lòng.
Hiếm khi tìm được đầu bếp vừa ý, Bùi Nghiêu lập tức căn dặn thư ký Chương Lâu, dụng ý muốn tuyển người về làm trong gia đình.
Bùi Nghiêu đi vội vã nên không chú ý đến hai cô gái đang đứng như trời trồng ở cổng.
Cố Man Châu khấp khởi níu lấy bàn tay Tư Truy, cô nàng hít vào thở ra trấn an bản thân. Khoảnh khắc Bùi Nghiêu chỉ cách bọn họ ba bước chân, cô nhắm mắt, nhanh chóng đẩy Tư Truy ra làm bia đỡ đạn.
Tư Truy gần như bị hành động của Cố Man Châu làm cho bất ngờ, không hề phòng bị cả cơ thể đổ dồn về trước, chớp mắt ngã vào lòng người đàn ông.
Bùi Nghiêu dang hai tay ra như một bản năng, cũng ngạc nhiên không kém Chương Lâu là bao. Anh đứng bất động vài giây, cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng, lạ lẫm vờn quanh chóp mũi.
Tư Truy trực tiếp áp đầu vào lồng ngực anh, thân thể anh thật nóng, cách một lớp áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được nhịp tim thình thịch cùng với bắp thịt rắn chắc.
Cô lui về sau tránh khỏi Bùi Nghiêu, hai má đỏ ửng, vừa nóng vừa xấu hổ. Động tác như bị rắn cắn của cô khiến người đàn ông chau mày, anh chậm rãi vuốt lại nếp áo, tác phong bình tĩnh, không nao núng.
Tư Truy cúi gập người, cho rằng anh đang chê mình làm bẩn đồ hiệu, lập tức sợ hãi nói: “Tôi xin lỗi, anh… anh không sao chứ?”
Bởi vì đang có cuộc họp thường niên nên Bùi Nghiêu xua tay, ý định cho qua, không thèm chấp nhặt. Nhưng vừa giơ tay lên, lại nhìn cô gái trước mặt đang cúi gằm, ngữ điệu quen thuộc khiến anh mơ hồ nhớ lại những lời lúc sáng.
Thật giống cái người nói Các Như Hương của anh không có gì ghê gớm…
“Cô… ngẩng mặt lên!”
Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm Tư Truy ra lệnh, ánh mắt nghiêm túc ẩn chứa một tia dò xét.
Mặc dù không phải gọi mình nhưng Cố Man Châu vẫn bị dọa cho giật thót, cô thầm xin lỗi Tư Truy trong lòng. Tật xấu này mãi không bỏ được, vừa rồi nghe nhắc đến đơn vị của mình, Cố Man Châu đứng sững lại, định tiến lên hỏi thì cái tay xấu xa này lại đẩy Tư Truy.
Mà con bé này cũng thật ngốc, nói chuyện với cô hầu như câu nào cũng là xin lỗi. Cố Man Châu không biết Tư Truy có chấp niệm gì với nó không, kể cả những lúc sơ ý, cô cũng liên miệng tỏ vẻ hối hận… khiến người ta thương cảm không thôi.
Vào giờ khắc này, Tư Truy đang run rẩy như thỏ nhỏ đứng trước sói. Lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi, cô gắng gượng ngẩng đầu, thật sự không dám nhìn thẳng.
Tầm mắt thu được phần xương quai hàm vuông vắn, râu ria được cạo tỉ mỉ trông sạch sẽ, láng mịn, áp bức liên tục tỏa ra. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản phối với quần âu hơi ôm, không cầu kỳ nhưng cảm giác lại đẹp đến mức xiêu hồn lạc phách.
Mà Bùi Nghiêu lúc này đã có thể chiêm ngưỡng gương mặt Tư Truy một cách trần trụi. Đồng tử anh có chút co lại không rõ vì sao, không phải vì nhan sắc của cô quá kinh diễm hay xấu xí, mà là vì cảm xúc cô mang lại… dường như có chút gì đó thân quen.
Tạm thời Bùi Nghiêu chưa thể xác định rõ ràng loại cảm xúc ấy là gì, nhưng ánh mắt né tránh của cô làm anh nhớ lại cô bé vào ba năm trước đụng anh ở đầu làng.
Cô ngồi thụp dưới đất nhìn anh, đôi mắt mở to hồn nhiên, khi bị trợ lý nhắc nhở liền hành động lúng túng, còn không dám liếc mắt thêm một lần nào.
Những đường nét trên khuôn mặt vẫn không khác xa so với ngày xưa cho lắm, chỉ là bớt đi vài phần non nớt, tăng thêm vài phần trưởng thành. Làn da mặc dù không được trắng như những thiên kim tiểu thư anh từng gặp qua nhưng lại rất sáng, đặc biệt nốt tàn nhang nâu nhạt bên má gần thùy mũi không những khiến cô trở nên bị “nhấn chìm” trong hàng người đẹp hiện đại mà còn có nét thu hút khác thường.
Chính là kiểu nhìn thì quê mùa nhưng lại xinh đẹp, không phải xinh đẹp nổi bật mà là thiên về khí chất. Sự dịu dàng, thanh nhã khiến anh đánh giá cao, mới nhìn thì cảm thấy bình thường, không có gì nhưng lâu dài lại thấy mặn mà.
Bùi Nghiêu vô thức nuốt nước miếng, một lát sau khẽ cất giọng trầm ấm: “Tên của cô là gì?”
“Dạ?”
Tư Truy quên béng mất, nghe người đàn ông đột nhiên hỏi tên mình mà không kịp phản ứng.
Cố Man Châu liền nói thay cô: “Tư Truy! Tên cô ấy là Tư Truy!”