• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đầu tiên phát sóng chỉ là cho khán giả biết trước đội hình đầu bếp, vẫn chưa có poster chính thức.

Chuẩn bị xong tất thảy, mọi người bắt đầu quay chụp. Thế nhưng Kim Lệ Huyên bỗng dưng đề xuất việc trang điểm.

Tư Truy thấy thật không thể hiểu nổi, trang điểm là một việc mất thời gian. Đương nhiên con gái cần đẹp, nhưng chẳng phải vừa rồi cô ta đã trang điểm sao? Còn muốn khoe mẽ điều gì?

Không khác với suy đoán của cô là bao, Kim Lệ Huyên đúng là muốn khoe cho mọi người thấy tấm lòng của mình. Sau khi nhận được sự đồng ý của đạo diễn, thợ trang điểm cũng tiến vào đoàn. Đàn ông thì không trang điểm, chỉ có phụ nữ thôi.

Mười người phụ nữ, có người thì trẻ, có người thì hơi lớn tuổi, đã có con, tất cả đều được trang điểm. Tư Truy là người trẻ nhất trong số 20 người tham gia, cô lặng lẽ chờ đợi thợ trang điểm “phù phép” cho mình.

Thợ trang điểm nâng nhẹ mặt cô lên, điểm vào mấy nốt tàn nhang: “Chị sẽ không dùng kem che khuyết điểm che cái này đi, chị thấy nó rất đẹp.”

Tiêu chuẩn trong cái đẹp là thiên biến vạn hóa, không phải cứ mặt tỉ lệ vàng là xinh, da không tì vết mới là đẹp. Những người có tàn nhang không phải là hiếm thấy, nhưng đa số mọi người đều lựa chọn cách xóa nó đi. Tàn nhang trên mặt Tư Truy không nhiều, chỉ có một chút vừa ít vừa nhạt bên má, rải rác, thực ra nhìn vào cũng không đến nỗi nào.

Cô vất vả từ nhỏ mà, nếu da mà được đẹp như những người khác thì cũng quá nghịch lý rồi. Bây giờ, cô đang nỗ lực thay đổi bản thân, trở thành một cô gái thời đại mới xinh đẹp, tự tin.

Tư Truy mỉm cười cảm ơn lời khen này, chẳng mấy chốc liền trang điểm xong. Lần trang điểm này cũng không phải đi dự hội quan trọng gì cho nên chỉ nhẹ nhàng chứ không quá cầu kỳ phức tạp. Khi lên hình, có chút son, chút phấn, chung quy sẽ khiến khuôn mặt tươi sáng hơn rất nhiều.

Điều này bất kì ai cũng không thể phủ nhận, thợ trang điểm của Kim Lệ Huyên cũng rất chuyên nghiệp, ai da ngăm hơn cũng không cố chèn phấn trắng vào mà thay vào đó là dùng phấn cùng màu da.

Kim Lệ Huyên không hổ là Ảnh hậu, không chỉ có đầu óc mà còn biết lấy lòng người.

Từ hôm qua đến giờ, trừ lúc trên xe buýt ra, Tư Truy mới đụng mặt Trần Tiếp. Cô ta khoanh tay hất cằm với cô: “Trông cô không xấu như mọi khi, đúng là trang điểm vào thì vịt cũng hóa thiên nga.”

Tư Truy chẳng buồn liếc mắt đếm xỉa tới cô ta, nhưng người đã muốn chọc ngoáy mình, cô cũng phải đáp lại cho phải phép.

“Cảm ơn, tôi thấy cô cũng xinh đẹp hơn rất nhiều. Có điều cô không biết, trang điểm có thể che được vẻ ngoài xấu xí, nhưng lại không che được nhân cách bên trong à? Lời lẽ của cô cũng bẩn quá rồi.”

“Trịnh Tư Truy, cô chê ai bẩn?” Trần Tiếp hằn học chất vấn, cô ta đè thấp giọng để mọi người không nhận ra giữa hai người đang có xích mích.

Tư Truy trưng ra nụ cười lạnh, giây sau liền thu về, bình thản nói: “Gọi tiếp đi, tôi rất thích nghe cô gọi tôi là Trịnh Tư Truy.”

Dứt lời, Tư Truy liền ra ghế uống nước. Quay chụp cơ bản đã xong, còn Kim Lệ Huyên muốn chụp cái gì thì chụp, cô không quan tâm.

Trần Tiếp tức điên lên, miệng lưỡi của Tư Truy càng ngày càng lợi hại, cũng không dễ để bắt bẻ như xưa nữa. Cô thay đổi rồi, thực sự thay đổi rồi, không phải ai muốn nói gì thì nói, hay muốn làm gì thì làm.

Bỗng nhiên, Kim Lệ Huyên bước ra vỗ vai cô ta.

“Cô quen biết Tư Truy à? Tôi thấy quan hệ giữa hai người hình như không tốt lắm.”

“A, chào chị.” Trần Tiếp cười bẽn lẽn, khép nép trước người mà mình hâm mộ đã lâu.

Đối với câu hỏi của Kim Lệ Huyên, kì thực cô ta cũng không biết đáp ra sao. Cô ta cẩn thận lên tiếng: “Hai chúng tôi đúng là có quen biết, nhưng chỉ là đồng nghiệp bình thường.”

“Vậy sao? Tôi thấy vẻ mặt cô có vẻ không được tốt.”

Trần Tiếp cười gượng. Lúc này, Tô Đào tập trung mọi người lại một chỗ, bắt đầu giới thiệu đội hình ban giám khảo.

“Tất cả mọi người chú ý, hôm nay ban giám khảo sẽ tới để chụp poster. Mọi người vỗ tay chào đón họ nào!”

Sau tràng pháo tay rầm rộ, một đám người lần lượt tiến vào. Đi đầu là một người đàn ông có tuổi, tóc màu trắng, Tư Truy nhận ra ông ta chính là đầu bếp vang danh trong nước, tên là Từ Sơn. Người thứ hai là một người phụ nữ, khí chất kiêu ngạo tỏa ra, Tư Truy cũng nhận ra người này, không ai khác chính là Ôn Uyển.

Ôn Uyển… Tại sao cô ta lại làm ban giám khảo?

Có lẽ chỉ cô ta mới biết, để có thể khiến Tư Truy bị loại ngay từ vòng đầu, cô ta đã nung nấu ý định ngay từ khi cuộc thi diễn ra. Cô ta nghe phong thanh rằng Bùi Nghiêu là người đầu tư dự án này, mà Trịnh Tư Truy cũng tham gia. Cho nên kiểu gì cô ta cũng phải trở thành người có quyền trực tiếp loại thí sinh. Dùng tiền tiến vào đoàn là cách duy nhất cô ta có thể làm, mặc dù cũng tổn hại không ít nhưng cô ta tình nguyện.

Ngô Trung tiếp lời Tô Đào, hí hửng giới thiệu: “Chắc tất cả mọi người đều biết vị đầu bếp lừng danh trong nước chúng ta đúng không? Xin giới thiệu với mọi người, đây là đầu bếp Từ Sơn. Còn vị mỹ nữ đứng bên cạnh ông ấy chính là Ôn tiểu thư, Ôn Uyển, người có niềm đam mê lớn với ẩm thực.”

“Đúng vậy, hai người họ chính là ban giám khảo của chúng ta. Các bạn nghĩ chỉ có thế thôi sao?” Tô Đào lắc lắc đầu: “Không, chúng ta còn có một vị giám khảo giấu mặt nữa. Các bạn sẽ được gặp người đó vào vòng chung kết, đồng thời có cơ hội nhận được vô số danh hiệu cùng giải thưởng danh giá của chúng tôi. Còn chần chờ gì mà không tiến lên nào?”

Bầu không khí sôi động và phấn khởi lên hẳn. Từ Sơn cùng Ôn Uyển, mỗi người làm một vài tấm poster, sau đó chia sẻ cảm nhận của mình.

Bữa trưa, mọi người được ăn đồ ăn do đầu bếp Từ Sơn nấu. Quả không phụ sự mong đợi của mọi người, món ăn không chỉ ngon miệng mà còn đẹp mắt, đáp ứng đầy đủ cả về mặt thẩm mỹ lẫn vị giác.

Tư Truy ngồi gần Kim Lệ Huyên, phía đối diện là Trần Tiếp. Mặc kệ bọn họ nói chuyện gì, cô chỉ tập trung thưởng thức đồ ăn. Cô nếm ra được trong món này có vị ngọt của nấm, đặc biệt là độ béo của thịt ba chỉ không hề bị mất đi, vẫn giữ được vị nguyên bản.

Cô lôi quyển sổ mà bà nội tặng mình ra, quyển sổ đã ghi chép ghi chú về đồ ăn từ khi cô biết viết chữ. Đến tận khi trưởng thành, cô vẫn còn giữ nó. Giờ đây nó đã khá cũ rồi, có điều cô bảo vệ rất cẩn thận, không để cho bị gián mọt cắn.

Tư Truy bấm bút ghi lại một số điểm mà mình rút ra được từ món ăn, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra quy trình làm ra món đó. Hành phi thơm trên chảo dầu nóng đều, nấm cho vào áp sơ qua, lửa vừa phải, cho nước sốt được cô từ nước hầm xương, kế tiếp cho từng khối thịt ba chỉ vuông vức vào, ninh nhừ cho đến khi gia vị thấm đều vào từng thớ thịt. Khi ăn chỉ cần nhẹ nhàng cắn một miếng là thịt đã tan ra trong miệng, là một món ăn vô cùng hao cơm.

Cô cảm thấy quá hoàn hảo, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, tiếp tục thử thêm những món khác rồi ghi chú lại. Lúc này, máy quay tia cận cảnh Tư Truy, cô không ngửng mặt lên mà vẫn chú tâm, cũng không để ý cho lắm.

Tô Đào lại gần hỏi cô: “Tư Truy, cô đang làm gì vậy?”

Nghe có người hỏi, Tư Truy mới rời mắt, để lộ nụ cười rạng rỡ: “Tôi ghi chép lại một số thứ mà thôi. Tôi cảm thấy có rất nhiều điều phải học hỏi từ những món ăn của đầu bếp Từ Sơn.”

Mọi người cũng không rõ cô ghi lại được cái gì, không tiếp tục làm phiền cô nữa mà tản đi. Từ Sơn thấy vậy gật gù: “Tinh thần của cô bé này rất tốt, trong ẩm thực, việc mà đầu bếp cần làm đó chính là rút kinh nghiệm, không ngừng rút kinh nghiệm. Kĩ năng cũng không phải tự dựng mà thành, phải trải qua quá trình hết mực chăm chỉ. Thật là đáng khen!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK