• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra Vệ Thiên Từ không có ý gì, chỉ là thấy cô bị mọi người xa lánh nên mới tốt bụng chạy ra an ủi một chút. Dường như cô gái vừa khóc nên mắt hơi đỏ, anh ta không nhịn được mà nói nhiều thêm vài câu.

Lúc này, Ôn Uyển đột ngột xuất hiện. Chân cô ta có vẻ không được tốt lắm, dù đã cố gắng không để lộ cho mọi người thấy nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn nhận ra.

Khoảnh khắc nhìn về phía Tư Truy, đáy mắt cô ta không có lấy một tia độ ấm. Cô ta chậm rãi di chuyển đến chỗ đạo diễn Phùng rồi nói với ông: “Đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu đi!”

“Được.”

Tô Đào hô lên: “Mọi người tập trung nhé!”

Phần thi bổ sung này cũng là bốc thăm chọn, nhưng không phải xem ai may mắn có kinh phí nhiều nhất mà là xem nguyên liệu phải dùng để nấu là gì.

Theo thứ tự, đội nào thắng thì được bốc trước. Vệ Thiên Từ đại diện cho đồng đội của mình, anh ta bốc trúng nguyên liệu đó chính là gà. Cái này thì dễ kiếm rồi, nhưng trông sắc mặt anh ta không được phấn khởi cho lắm.

Tiếp theo chính là đến đội Tư Truy, cô đứng yên, bởi Kim Lệ Huyên đã giành phần trước. Mới đầu, cô ta cười rất tươi nhưng khi nhìn dòng chữ được ghi trên giấy, cô ta không cười nổi nữa. Nguyên liệu của đội bọn họ là sườn cừu.

Kim Lệ Huyên lẩm nhẩm đi về, tại sao người khác luôn may mắn như vậy mà cô ta lại xui xẻo thế? Cô ta quắc mắt trừng Tư Truy, nhỏ giọng nói: “Đúng là đồ sao chổi!”

Tư Truy nhíu mày, song không buồn phản ứng lại. Cô đang bận nghĩ xem mình nên làm món gì. Có lẽ những nguyên liệu này đều có thể tìm thấy trong phạm vi gần đây, bằng không chương trình sẽ chẳng ra làm gì. Nghĩ thế, cô liền quan sát hướng núi xem nơi nào thuận lợi để nuôi cừu nhất… Thức ăn chủ yếu của cừu là cỏ, vậy nên cô phải tìm chỗ nào nhiều cỏ.

Lần lượt, các đội lên bốc thăm, có người bốc trúng nguyên liệu dễ kiếm thì vui vẻ, còn có người không được như ý muốn, mặt ỉu xìu, ví như đội của Trần Tiếp, nguyên liệu cô ta chọn phải là cua đồng. Một người luôn tỏ ra khinh thường những người như Tư Truy, bây giờ có khả năng phải làm những việc “quê mùa” tương tự như mò cua bắt ốc, liệu sẽ cảm thấy thế nào? Chắc chắn không dễ chịu gì cho cam.

Sau khi cuộc thi tuyên bố bắt đầu, mọi người hối hả tìm đường lên núi. Chẳng có ai mang tư tưởng đi chợ hay siêu thị nữa, bởi lẽ luật chương trình lần này buộc phải tự tìm, với cả cho dù đi mua thì bọn họ cũng hoàn toàn không đủ tiền.

Có kinh nghiệm của hôm qua cho nên đội Tư Truy leo lên rất nhanh. Loanh quanh vài vòng, rốt cuộc cô cũng lựa đúng hướng. Kim Lệ Huyên mù tịt, không biết gì, lưỡng lự đủ rồi đành nghe theo cô.

Ngoằn ngoèo ở vài khúc cua, cuối cùng bọn họ cũng trông thấy một nông trại toàn cừu là cừu. Con nào con nấy béo núc, lông trên người dày rậm, có điều màu sắc lông không được trắng và sáng lắm. Trông chúng thật thong thả, bỏm bẻm nhai cỏ phơi nắng.

Tư Truy tiến vào nông trại, có tiếng máy móc vang lên, phía bên kia, người ta đang vật một con cừu ra tỉa lông. Bây giờ đang là giữa mùa xuân, cừu cần được tỉa lông để không bị bệnh.

Kim Lệ Huyên ghét mùi cừu, cô ta vừa đi vừa bịt mũi. Ngược lại, Tư Truy vô cùng thích thú, cô im lặng đứng một bên quan sát, đến khi người ta làm xong thì mới lịch sự chào hỏi.

“Chào anh, làm phiền anh một chút ạ!”

Người đàn ông nhăn khuôn mặt đen sạm của mình, thấy máy quay liền biết bọn họ đang quay cái gì. Đây không phải lần đầu có người về quay chương trình thực tế nữa.

Anh ta nâng lông mày hỏi: “Cô có chuyện gì sao?”

Đương lúc Tư Truy muốn khéo léo hỏi anh ta vài chuyện để đổi lấy sườn cừu thì Kim Lệ Huyên bỗng nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Chỗ anh có bán sườn cừu không? Chúng tôi cần nguyên liệu để nấu ăn.”

“Sườn cừu sao? Chúng tôi cũng chuẩn bị thịt một con cừu đây…” Người đàn ông nhỏ giọng sau đó lắc đầu: “Nhưng chúng tôi không bán.”

“Không bán là có ý gì? Có người mua mà các anh còn không bán ư?!”

Kim Lệ Huyên sốt ruột không thôi, chẳng mảy may nghĩ đến vấn đề tiền nong. Sườn cừu cũng không phải là rẻ, bọn họ làm sao có tiền mà mua chứ?

Tư Truy ngăn cô ta lại, ái ngại nhìn người đàn ông: “Xin lỗi anh, cô ấy hơi hấp tấp. Nhưng bây giờ chúng tôi thực sự rất cần nguyên liệu này, các anh có thể nào tạo điều kiện cho chúng tôi được không? Ừm… tôi có thể giúp anh làm gì đó cũng được, bất cứ việc gì anh muốn!”

Người đàn ông toan nổi giận phủi tay bỏ đi, nhưng xét thấy thái độ áy náy chân thành của Tư Truy, anh ta thở dài một hơi nói: “Chuyện này cũng không phải là không được, nhưng cô có chắc mình làm được không?”

Nói rồi, anh ta dùng ánh mắt đánh giá thân hình nhỏ nhắn của Tư Truy, sự nghi ngờ biểu lộ rất rõ ràng.

Thấy có hy vọng, Tư Truy lập tức cười khẳng định: “Tôi làm được mà, chỉ cần anh đồng ý đổi cho chúng tôi phần sườn cừu thôi.”

“Vậy đi theo tôi!”

Người đàn ông đó dẫn hai người đi xuyên qua đàn cừu, Kim Lệ Huyên còn tần ngần không muốn đi, Tư Truy liền vội vàng thúc giục: “Chỉ cần chăm chỉ một chút là chúng ta đã có nguyên liệu rồi, chẳng lẽ cô không muốn thắng cuộc sao?”

Kim Lệ Huyên thoáng do dự, cô ta cắn môi, nhanh chóng đuổi theo Tư Truy. Đi một quãng khá dài mới đến một cánh đồng khác chuyên chăn thả dê. Ở đây toàn bộ đều là những con dê trắng, chúng rất khỏe mạnh, vừa ăn cỏ vừa kêu e e.

Thấy người lạ đến, chúng cũng không sợ mà vẫn thảnh thơi bứt từng ngọn cỏ. Người đàn ông xoa đầu một con dê rồi quay lại nói với hai người: “Đầu tiên các người cho dê ăn trước đi, sau đó chúng ta sẽ đi vắt sữa.”

Tư Truy theo chỉ dẫn của anh ta đi về nơi cất cỏ, ôm một bó to đến cho chúng ăn. Bọn dê này hình như thích loại cỏ cô đem đến hơn, chúng chạy xồng xộc ra hàng rào, ghé đầu rồi vươn lưỡi bắt lấy từng ngọn cỏ.

Nhìn chúng ăn ngon, Tư Truy cũng lấy can đảm sờ sờ đầu chúng. Ban đầu, con dê có vẻ giật mình, lát sau dường như quen với sự dịu dàng của cô liền để cho cô tùy ý vuốt ve.

Tư Truy cười cong cả mắt, cô nhìn qua Kim Lệ Huyên: “Cô sờ thử xem, chúng rất đáng yêu!”

“Cô thích thì đi mà sờ, tôi không sờ đâu!”

Kim Lệ Huyên từ chối, cô ta lấy một chiếc kẹo socola trong túi áo ra, bóc vỏ muốn cho dê ăn. Thấy vật, cô lập tức can ngăn: “Đừng để chúng ăn linh tinh, chủ nông trại chắc chắn sẽ không thích đâu.”

“Nhưng chỉ là một cái kẹo thôi mà, làm gì nghiêm trọng như cô nói?”

Tư Truy có chút bất lực, cô nên nói sao để cô ta hiểu? Đúng lúc này, người đàn ông dẫn bọn họ đến liền mang theo hai cái thùng, đưa cho cô cùng Kim Lệ Huyên mỗi người một cái.

Anh ta nói: “Chúng ta đi vắt sữa thôi.”

Đến khu chuyên phục vụ cho việc vắt sữa, bọn họ phải khử trùng tay sạch sẽ trước khi vào để đảm bảo rằng không có bất kì con vi khuẩn nào gây ảnh hưởng tới chất lượng sữa. Một loạt những con dê cho sữa đang được những người nông dân rửa bầu vú dê bằng nước ấm. Bởi vì chỉ là nông trại quy mô gia đình cho nên mọi trang thiết bị đều không quá lớn và không quá hiện đại, đa số đều do con người thực hiện.

Người đàn ông dặn bọn họ phải quan sát kĩ thao tác để có thể làm theo. Chỉ thấy anh ta lau khô bầu vú dê đã được vệ sinh, đồng thời lau khô tay mình. Kế tiếp, anh ta siết chặt ngón tay cái và ngón trỏ ở vị trí gốc núm vú để sữa không trở lại bầu vú được, rồi siết ngón tay áp nỏ để ép sữa ra ngoài. Tia sữa đầu tiên ép ra bị anh ta loại bỏ.  

Người đàn ông tập trung siết ngón tay áp út, tạo áp lực vô cùng đều đặn, cuối cùng anh ta siết chặt ngón út để ép hết sữa ra ngoài. Cứ lặp lại quá trình vắt như trên, chẳng mấy chốc liền thu được một xô đầy dung dịch sữa trắng.

“Muốn vắt kiệt sữa đến giọt cuối cùng thì phải kẹp chặt núm vú của dê vào giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ. Chúng ta sẽ vuốt dọc theo chiều dài núm vú. Chú ý thao tác không được quá mạnh để không gây tổn thương hoặc làm cho dê đau đớn. Các cô đã rõ chưa?”

(*) Quy trình vắt sữa dê M có tham khảo từ trang web này ạ! Thực ra M chỉ được xem qua màn ảnh thôi chứ cũng chưa được làm trực tiếp bao giờ ý. http://kythuatnuoitrong.edu.vn/gia-suc/ky-thuat-vat-sua-de-dung-cach.html

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK