Thích Vy không để ý tới ánh mắt lạnh như băng của Cơ Vấn Thiên, nàng đang líu lưỡi vì số lượng trai lơ Cơ Vấn Thiên vừa nói. Bốn, năm mươi trai lơ! Chơi gì ghê vậy, vị Trưởng công chúa này xài hết được sao?
Đúng là được mở mang tầm mẳt.
Một lát sau, Thích Vy đột nhiên nhớ tới một việc, nàng nghiêng đầu hỏi: “Nói tới việc ta biết y thuật đi, dù trong kinh thành đồn đãi nhưng đó chỉ là nam sủng trong phủ, Trưởng công chúa vô lễ cỡ nào cũng không thể nghĩ tới việc tìm Vương phi khám bệnh cho nam sủng chứ, chuyện này…”
Con ngươi Cơ Vấn Thiên trở nên u tối: “Yên tâm, ta sẽ điều tra rõ ràng xem có kẻ nào cố tình xúi giục hay không!”
“Ta làm cho những bông hoa xinh đẹp xung quanh phải run rẩy… Ta làm cho những chú cá tung tăng đuối bắt quanh ta… Nhan sắc tuyệt vời này khiến vạn vật trời đất đắm say!”
Từ cái lúc Thích Vy dẫn theo Thích Cẩm Dương vào cung, bài hát này nhanh chóng lan truyền như dịch bệnh, thoáng chốc đã truyền bá khắp hậu cung, ở cung điện nào cũng có thể nghe thấy giai điệu bài hát này.
Đa phần là do các hoàng tử và công chúa còn nhỏ hát theo nhưng thỉnh thoảng cũng có tần phi nổi hứng hát chung vài ba câu, thậm chí khi không tới lượt mình trực, các cung nữ, thái giám cũng sẽ tụ lại một chỗ, cùng nhau hát bài này, lúc hát tới câu “Sao ta lại đẹp
thế này”, họ còn trêu ghẹo, đùa giỡn với nhau.
Cơ Vô Dạ không chỉ nghe thấy bài hát này một lần lúc đến trong cung các phi tần nghỉ ngơi, điều này khiến hắn ta cũng vô thức lấm nhẩm hai ba câu khi xả hơi lúc phê duyệt tấu chương mệt mỏi. Hơn nữa, hắn ta còn chọn ngay điệp khúc mà hát làm tổng quản thái giám bên cạnh suýt bật cười.
Lúc này, trong cung Lệ Hoa, công chúa Cơ Đình Dung đang đứng trước mặt mẫu phi của mình – Vệ quý phi, biểu diễn ca khúc mình luyện tập mấy hôm nay, luôn miệng hát “ôi chao, má ơi, trời ạ, làm sao bây giờ…”, “Sao ta lại đẹp thế này!” kèm theo động tác minh hoạ, khi thì dùng tay bụm má, lúc lại uốn éo, vặn eo, làn váy xoè ra hai bên làm Vệ quý phi cười tới mức không thể ngồi thẳng.
Lục hoàng tử Cơ Đình Phong cũng đứng bên cạnh hoàng tỷ của mình góp vui, lâu lâu không đế ý là lại ngã bệt xuống đất, Vệ quý phi cười điên cuồng.
Vì trên nền có lót thảm mềm mại nên chẳng ai lo mấy đứa nhỏ té bị thương nhưng đại cung nữ Hồng Thường vẫn nhanh nhẹn đỡ Lục hoàng tử đứng lên. Lúc hoàng tử lại chẳng để ý, tiếp tục ra sức hát múa, miệng nhỏ chúm chím vài từ “Quao quao quáo quáo! Sao ta lại đẹp thế này!” nhưng lời một đằng mà nhịp sang một nẻo.
“Ui là trời, không ổn, không ổn rồi! Bổn cung cười tới mức đau eo luôn rồi!”, Vệ quý phi xua tay bảo hai đứa con ngừng lại.
Trước đây trong cung chẳng có gì để giải trí, suốt ngày cứ phải đấu võ mồm với những phi tần khác, vô cùng nhàm chán, giờ đột nhiên có thú vui, nàng ta lại chịu không nổi.
Cung nữ Lam Y vội vuốt sau lưng chủ nhân để giúp nàng ta bình ổn hơi thở, sau đó lại châm trà cho công chúa Hoa Dung để công chúa không bị khát sau khi hát.
Cơ Đình Dung bưng ly trà uống hớp lớn, sau đó lôi kéo hoàng đệ bên cạnh hi hi ha ha cười đùa. Vệ quý phi thấy hai chị em vui vẻ thì trong lòng thoả mãn, đồng thời, thiện cảm đối với Thích Cẩm Dương của Dục vương phủ cũng tăng nhiều, nàng ta nói với Hồng Thường: “Vào kho chọn vài món lễ vật phù hợp rồi đưa sang Dục vương phủ!”
“Vâng thưa chủ tử!”, Lam Y hành lễ rồi lui xuống chuẩn bị lễ vật.
Vệ quý phi bình tĩnh trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra việc sáng nay, Tiểu Cẩm Dương có vào cung qua bên chỗ Hoàng hậu, lúc này đã là giờ Thân. Sao không thấy bên Phượng Cung có động tĩnh gì?
Nàng ta buồn bực hỏi Hồng Thường một câu, Hồng Thường đáp: “Chủ tử, nghe Dục vương phủ truyền tin vào nói tiểu điện hạ Cấm Dương gặp chút rắc rối nên hôm nay không vào cung được, ngày mai mới tiến cung chơi đùa với các vị điện hạ”.
“Hử?”, Vệ quý phi nhướng mày: “Gặp rắc rối gì?”
Hồng Thường nghe ngóng được tin tức cũng nhanh chóng kề sát tai, nhỏ giọng báo cáo cho chủ nhân nhà mình. Vệ quý phi nghe xong thì màu mắt sâu thẳm, môi cong lên thành nụ cười trào phúng.
“Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn này đúng là không bao giờ chịu yên tĩnh. Vì một kẻ hạ đẳng mà chọc vào Dục vương phủ, cho rằng Dục Vương là kẻ dễ bắt nạt sao?”
Không cần biết Dục vương phi có phải là tử bằng mẫu quý hay không, hoặc nàng có nắm được trái tim Dục Vương hay không, nàng vẫn luôn đại diện cho danh dự của Dục vương phủ, Dục Vương không thể dễ dàng tha thứ cho việc nàng bị sỉ nhục như thế.
“Trưởng công chúa suốt ngày ăn nằm với đám nam sủng kia nên không để ý tin đồn bên ngoài, dám yêu cầu Dục vương phi chữa bệnh cho nam sủng, e là trong này còn có vấn đề gì rồi?”
Vệ quý phi không ngốc, nàng ta dễ dàng nghĩ tới chân tướng giống Thích Vy, chẳng những thế, nàng ta còn có ưu thế hơn Thích Vy là Hồng Thường bên cạnh nàng ta là người thạo tin, trực tiếp báo ra một cái tên.
“Tô Bạch Chỉ?”, Vệ quý phi nghĩ ngợi một chút rồi mới nở nụ cười thấu hiểu: “Nếu bổn cung không nhớ nhầm thì vị tiểu thư nhà Thường Thắng Bá này bị người ta đồn là rất ngưỡng mộ Dục Vương nhỉ?”
Đúng là được mở mang tầm mẳt.
Một lát sau, Thích Vy đột nhiên nhớ tới một việc, nàng nghiêng đầu hỏi: “Nói tới việc ta biết y thuật đi, dù trong kinh thành đồn đãi nhưng đó chỉ là nam sủng trong phủ, Trưởng công chúa vô lễ cỡ nào cũng không thể nghĩ tới việc tìm Vương phi khám bệnh cho nam sủng chứ, chuyện này…”
Con ngươi Cơ Vấn Thiên trở nên u tối: “Yên tâm, ta sẽ điều tra rõ ràng xem có kẻ nào cố tình xúi giục hay không!”
“Ta làm cho những bông hoa xinh đẹp xung quanh phải run rẩy… Ta làm cho những chú cá tung tăng đuối bắt quanh ta… Nhan sắc tuyệt vời này khiến vạn vật trời đất đắm say!”
Từ cái lúc Thích Vy dẫn theo Thích Cẩm Dương vào cung, bài hát này nhanh chóng lan truyền như dịch bệnh, thoáng chốc đã truyền bá khắp hậu cung, ở cung điện nào cũng có thể nghe thấy giai điệu bài hát này.
Đa phần là do các hoàng tử và công chúa còn nhỏ hát theo nhưng thỉnh thoảng cũng có tần phi nổi hứng hát chung vài ba câu, thậm chí khi không tới lượt mình trực, các cung nữ, thái giám cũng sẽ tụ lại một chỗ, cùng nhau hát bài này, lúc hát tới câu “Sao ta lại đẹp
thế này”, họ còn trêu ghẹo, đùa giỡn với nhau.
Cơ Vô Dạ không chỉ nghe thấy bài hát này một lần lúc đến trong cung các phi tần nghỉ ngơi, điều này khiến hắn ta cũng vô thức lấm nhẩm hai ba câu khi xả hơi lúc phê duyệt tấu chương mệt mỏi. Hơn nữa, hắn ta còn chọn ngay điệp khúc mà hát làm tổng quản thái giám bên cạnh suýt bật cười.
Lúc này, trong cung Lệ Hoa, công chúa Cơ Đình Dung đang đứng trước mặt mẫu phi của mình – Vệ quý phi, biểu diễn ca khúc mình luyện tập mấy hôm nay, luôn miệng hát “ôi chao, má ơi, trời ạ, làm sao bây giờ…”, “Sao ta lại đẹp thế này!” kèm theo động tác minh hoạ, khi thì dùng tay bụm má, lúc lại uốn éo, vặn eo, làn váy xoè ra hai bên làm Vệ quý phi cười tới mức không thể ngồi thẳng.
Lục hoàng tử Cơ Đình Phong cũng đứng bên cạnh hoàng tỷ của mình góp vui, lâu lâu không đế ý là lại ngã bệt xuống đất, Vệ quý phi cười điên cuồng.
Vì trên nền có lót thảm mềm mại nên chẳng ai lo mấy đứa nhỏ té bị thương nhưng đại cung nữ Hồng Thường vẫn nhanh nhẹn đỡ Lục hoàng tử đứng lên. Lúc hoàng tử lại chẳng để ý, tiếp tục ra sức hát múa, miệng nhỏ chúm chím vài từ “Quao quao quáo quáo! Sao ta lại đẹp thế này!” nhưng lời một đằng mà nhịp sang một nẻo.
“Ui là trời, không ổn, không ổn rồi! Bổn cung cười tới mức đau eo luôn rồi!”, Vệ quý phi xua tay bảo hai đứa con ngừng lại.
Trước đây trong cung chẳng có gì để giải trí, suốt ngày cứ phải đấu võ mồm với những phi tần khác, vô cùng nhàm chán, giờ đột nhiên có thú vui, nàng ta lại chịu không nổi.
Cung nữ Lam Y vội vuốt sau lưng chủ nhân để giúp nàng ta bình ổn hơi thở, sau đó lại châm trà cho công chúa Hoa Dung để công chúa không bị khát sau khi hát.
Cơ Đình Dung bưng ly trà uống hớp lớn, sau đó lôi kéo hoàng đệ bên cạnh hi hi ha ha cười đùa. Vệ quý phi thấy hai chị em vui vẻ thì trong lòng thoả mãn, đồng thời, thiện cảm đối với Thích Cẩm Dương của Dục vương phủ cũng tăng nhiều, nàng ta nói với Hồng Thường: “Vào kho chọn vài món lễ vật phù hợp rồi đưa sang Dục vương phủ!”
“Vâng thưa chủ tử!”, Lam Y hành lễ rồi lui xuống chuẩn bị lễ vật.
Vệ quý phi bình tĩnh trong chốc lát, đột nhiên nhớ ra việc sáng nay, Tiểu Cẩm Dương có vào cung qua bên chỗ Hoàng hậu, lúc này đã là giờ Thân. Sao không thấy bên Phượng Cung có động tĩnh gì?
Nàng ta buồn bực hỏi Hồng Thường một câu, Hồng Thường đáp: “Chủ tử, nghe Dục vương phủ truyền tin vào nói tiểu điện hạ Cấm Dương gặp chút rắc rối nên hôm nay không vào cung được, ngày mai mới tiến cung chơi đùa với các vị điện hạ”.
“Hử?”, Vệ quý phi nhướng mày: “Gặp rắc rối gì?”
Hồng Thường nghe ngóng được tin tức cũng nhanh chóng kề sát tai, nhỏ giọng báo cáo cho chủ nhân nhà mình. Vệ quý phi nghe xong thì màu mắt sâu thẳm, môi cong lên thành nụ cười trào phúng.
“Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn này đúng là không bao giờ chịu yên tĩnh. Vì một kẻ hạ đẳng mà chọc vào Dục vương phủ, cho rằng Dục Vương là kẻ dễ bắt nạt sao?”
Không cần biết Dục vương phi có phải là tử bằng mẫu quý hay không, hoặc nàng có nắm được trái tim Dục Vương hay không, nàng vẫn luôn đại diện cho danh dự của Dục vương phủ, Dục Vương không thể dễ dàng tha thứ cho việc nàng bị sỉ nhục như thế.
“Trưởng công chúa suốt ngày ăn nằm với đám nam sủng kia nên không để ý tin đồn bên ngoài, dám yêu cầu Dục vương phi chữa bệnh cho nam sủng, e là trong này còn có vấn đề gì rồi?”
Vệ quý phi không ngốc, nàng ta dễ dàng nghĩ tới chân tướng giống Thích Vy, chẳng những thế, nàng ta còn có ưu thế hơn Thích Vy là Hồng Thường bên cạnh nàng ta là người thạo tin, trực tiếp báo ra một cái tên.
“Tô Bạch Chỉ?”, Vệ quý phi nghĩ ngợi một chút rồi mới nở nụ cười thấu hiểu: “Nếu bổn cung không nhớ nhầm thì vị tiểu thư nhà Thường Thắng Bá này bị người ta đồn là rất ngưỡng mộ Dục Vương nhỉ?”