Cơn đau bụng đột nhiên ập tới quá mãnh liệt, Ngưng Lộ hoàn toàn không thể nhịn được tới cung Thục Nhàn.
Lần này nàng ta đi tặng đồ tới cung Thục Nhàn là đại diện cho mặt mũi của Quý phi, nếu biểu hiện không tốt thì khác nào làm mất thể diện của Quý phi nương nương, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra.
Nói thì nói như vậy nhưng nàng ta không thể mang theo điểm tâm vào nhà xí, bị dơ thì sao có thể đưa đi tặng được nữa?
Ngưng Lộ đưa hộp điểm tâm vào tay Lục Hoàn: “Ngươi chờ ta ở đây một lát, ta đi rồi quay lại!”. Lục Hoàn gì đó là cung nữ bên người Tuyết mỹ nhân, vậy thì không cần lo lắng nàng ta sẽ làm chuyện xấu, giao cho nàng ta cũng yên tâm.
Khoảng mười phút sau, Ngưng Lộ mới chỉnh lý lại đàng hoàng, quay trở lại thì thấy Lục Hoàn vẫn đứng tại chỗ chờ mình. Lục Hoàn thấy Ngưng Lộ đã xong, xác định không sao rồi thì trả lại hộp đựng điểm tâm.
Ngưng Lộ mở nắp hộp kiểm tra điểm tâm bên trong một chút, đảm bảo là không có gì khác thường thì mới cười với Lục Hoàn: “Đi lại, làm việc trong cung thì không thể không cẩn thận, ngươi đừng để bụng nhé!”
Lục Hoàn lắc đầu: “Muội hiểu mà, chúng ta đi mau! Kéo dài thời gian lâu quá thì Quý phi nương nương sẽ trách tội đó!”
Trên đường cũng không xảy ra sự cố gì nữa, hai người thuận lợi tới thiên điện của Tuyết mỹ nhân bên cạnh cung Thục Nhàn. Kết quả vừa hỏi cung nhân khác thì họ mới biết Tuyết mỹ nhân đã tới chính điện thỉnh an Nhàn phi, thuận tiện thăm hỏi Thất hoàng tử luôn.
Hơn nữa, trước đó, Hoàng thượng biết Thất hoàng tử có chút khó chịu sau khi thức dậy nên cũng đã tới, lúc này đang trò chuyện ở cung Thục Nhàn.
“Vậy tới chính điện thôi!”, điểm tâm cũng chẳng phải thứ gì cần giấu giếm, Ngưng Lộ thản nhiên để cung nhân đi thông báo. Lục Hoàn há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Đợi cung nữ thân cận của Nhàn phi dẫn vào thì nàng ta mới mím môi đi theo Ngưng Lộ.
“Quý phi cho người tặng bánh Tô Mai sao?”, Hoàng thượng biết mục đích của Ngưng Lộ thì cảm thấy kinh ngạc: “Hiếm khi nàng ấy có tâm như vậy!”
Là phi tử theo hắn ta từ lúc còn là Thái tử, Hoàng thượng cũng khá hiểu biết Vệ quý phi.
Nói là nàng ta có ý xấu thì không đúng, có điều sở thích là muốn hóng chuyện của người khác, sợ thiên hạ không loạn thôi. Chuyện vốn không căng thẳng cũng bị nàng ta làm cho phức tạp, điều này mới khiến người ta đau đầu.
Mặt khác, Vệ quý phi cũng không phải kiểu thích giúp đỡ người khác, hôm nay không biết cơn gió nào thổi trúng mà còn quan tâm tới Mỹ nhân có cấp bậc thấp, trực giác mách bảo Hoàng thượng là chắc chắn không phải có ý tốt đề bạt đối phương đâu.
“Nói nữa thì cũng lâu rồi trẫm chưa ăn bánh Tô Mai!”
Khương Ứng Tuyết phản ứng nhanh chóng, tự mình lấy điểm tâm ra, cười nói: “Không bằng để nô tì mượn hoa hiến Phật, mời Hoàng thượng nếm thử điểm tâm do Quý phi đưa tới”.
Hoàng thượng không từ chối: “Cũng được, Nhàn phi cũng nếm đi”.
Nhàn phi mới ém chăn cho Thất hoàng tử đi ra, mỉm cười đáp: “Thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh ạ! Nói chứ thần thiếp cũng rất thích bánh Tô Mai, tiếc là đầu bếp trong cung thần thiếp không có tay nghề giỏi như bên Quý phi, hôm nay nhờ lộc của Tuyết mỹ nhân nên mới được ăn đây!”
Khương Ứng Tuyết vội nói: “Người nói quá lời rồi! Đây là tâm ý của Quý phi nương nương, nô tỳ không dám kể công!”
Sau khi điểm tâm được dâng lên, Nhàn phi đích thân bưng cho Hoàng thượng hưởng dụng, hắn ta cười đáp lễ, ngoài miệng còn cảm thán: “Tiếc là Tiểu Thất không khỏe, không thì cũng cho thằng bé nếm thử một chút, đợi Tiểu Thất khoẻ rồi thì trẫm sẽ lệnh Vệ quý phi làm thêm điểm tâm để Tiểu Thất nếm thử!”
Nụ cười trên mặt Nhàn phi càng tươi: “Thần thiếp xin thay Tiểu Thất cảm ơn Hoàng thượng, đợi thằng bé thức, biết tin này chắc vui lắm!”
Khương Ứng Tuyết tất nhiên không thể chen vào lúc này nên ngồi cạnh cười hùa mà thôi.
Nhưng ấn tượng của Nhàn phi đối với nàng ta không tệ, đây là người trong cung của mình, là kẻ thù của Thích Cẩm Nhã, tất nhiên Khương Ứng Tuyết cũng là đồng minh của nàng ta. Khi trò chuyện, Nhàn phi cũng chủ động kéo Khương Ứng Tuyết vào, ba người tán gẫu về trẻ con hoặc vài tin đồn thú vị trong kinh, ăn điểm tâm ngon miệng, uống trà tiến cống thơm ngát thanh mát, không khí vui vẻ hoà thuận.
Ngưng Lộ đưa điểm tâm xong thì lui ra, trở về báo cáo. Vì là cung nữ hầu hạ Khương Ứng Tuyết nên Lục Hoàn ở lại, nàng ta đứng trong góc rũ đầu, hai tay túm chặt làn váy, đầu ngón tay trắng bệch.