Khuôn mặt nhỏ như tạc ra từ một khuôn với Cơ Vấn Thiên bớt đi một chút vẻ lạnh lùng của hắn, gặp ai cũng cười, mới năm tuổi thôi mà đã nhìn ra được tương lai sẽ gây hoạ thế nào, thêm mười năm nữa, nàng cũng có thể tưởng tượng được cái cảnh một đám thiếu nữ mê mẩn Cơ Tiểu Dương, chậc chậc!
“Đã sắp đến giờ, xuất phát thôi”, Cơ Vấn Thiên lên tiếng nhắc hai mẹ con còn đang trầm luân không thể thoát ra khỏi “vẻ đẹp” của đối phương.
Tiệc Thiên Thu của quốc mẫu một nước là một dịp tương đối quan trọng trong các lễ hội của Đại Ân, về cơ bản thì những quan lại có địa vị đều sẽ tham gia.
Mấy người Thích Vy đến hơi sớm, trước tiên đến chỗ Hoàng hậu ngồi chơi một lúc, mãi đến lúc màn đêm buông xuống thì mới đi đến điện Phượng Nghi– nơi tổ chức yến tiệc.
Lúc này, điện Phượng Nghi đã được cung nhân trang hoàng vừa lộng lẫy vừa vui tươi, âm nhạc du dương chậm rãi vang lên, các vũ cơ đã bắt đầu nhảy múa ở giữa điện, rất nhiều quan lại đến sớm đã tụ tập lại thành nhóm trò chuyện rôm rả.
Đế Hậu sẽ xuất hiện cuối cùng, các phi tần khác và các công chúa, hoàng tử đều đã đến, Cơ Tiểu Dương chào hỏi rồi đi tìm mấy nhóc người quen chơi.
Thích Vy nhìn lướt qua một lượt, hầu hết mọi người đều khá xa lạ với nàng, nàng hoàn toàn không biết họ, nàng chỉ quen một số ít trong đó, chẳng hạn như Tĩnh An Hầu phủ, Định Viễn Hầu phủ,... Trần Quý Dương, Lục Bắc Thần thì nàng cũng biết nhưng hai người này có vòng xã giao riêng nên bây giờ không thể tới chào trực tiếp được, chỉ chào nhau từ xa.
Bên Tĩnh An Hầu phủ thì có cha mẹ của Hoàng hậu và Trần Quý Dương đến tham dự tiệc, Thích Vy nhìn hai người kia để nhớ mặt rồi thôi.
Còn có một nhân vật cũng có thể coi như là người quen của nàng - Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn – Cơ Vô Song hôm nay cũng đến, nhưng sắc mặt của nàng ta trông không được tốt, mắt cứ liên tục nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt không cam lòng như thể muốn xé xác nàng ngay tại đây nhưng không làm được.
Vợ chồng Thích Bá Hàn, Tạ An Như cũng tham dự, chức quan của trưởng tử Thích gia - Thích Cẩm Tông vừa đủ để tham gia yến tiệc, ngoài ra còn có người của Tạ gia.
Thân là nhà ngoại của Thích Vy, đáng lẽ quan hệ hai bên phải rất thân thiết mới đúng, nhưng tiếc là Thích Vy không có ấn tượng tốt với họ, nhìn thấy rồi cũng làm như không thấy, sau đó nàng được Cơ Vấn Thiên dẫn đi chào hỏi mấy vị võ tướng.
Thấy vậy, sắc mặt ông cụ nhà họ Tạ và các trưởng bối khác đều khó coi, ông cụ nhà họ Tạ nhíu chặt mày, rõ ràng là rất bất mãn với thái độ của Thích Vy.
Đa số các võ tướng đều có tính cách khá chất phác, họ không thể hiện thái độ bất thường nào với Thích Vy – Dục Vương phi bị ghẻ lạnh năm năm, hai bên khách sáo hỏi thăm lẫn nhau một chút.
Chỉ có Phó lão tướng quân trông đã ngoài sáu mươi nhưng nét mặt vẫn hồng hào nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời, dù trong ánh mắt đó có sự dò xét nhưng vẫn không giấu được vẻ phấn khích như thể đang nhìn bảo vật hiếm có gì đó.
Thích Vy: “…”, hơi sợ nha!
Nàng vốn tưởng đối phương sẽ trực tiếp hỏi rằng nàng thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Phó Vân Thi không, hoặc cũng có lẽ nghi ngờ y thuật của nàng liệu có đáng tin không, nhưng thực tế, lão tướng quân chỉ nhìn nàng với ánh mắt khiến nàng sởn tóc gáy một lúc rồi quay đầu đi, lớn tiếng nói chuyện với các võ tướng khác.
Ông ta còn rất bình tĩnh nữa.
Không hổ là lão tướng sa trường.
Ngoài võ tướng, Thích Vy còn nhận ra họ hàng hoàng tộc, chủ yếu là Đại trưởng công chúa trước đây chỉ nghe người khác nói đến cùng lão thân vương và gia quyến của hai người.
Là huynh đệ tỷ muội của tiên hoàng, tuổi của hai vị này gấp đôi so với hai huynh đệ Cơ Vấn Thiên, thái độ hai người cũng không quá bén nhọn khi đối mặt với Cơ Vấn Thiên nhưng họ lại quan sát đánh giá Thích Vy - Dục Vương phi vừa mới về lại kinh thành khá nhiều, Đại trưởng công chúa cũng không nhắc đến chuyện thị thiếp bị Cơ Vấn Thiên xử lý trước đó.
Có điều, người làm trưởng bối là bà ta còn chưa làm gì thì con trai đến tham dự yến tiệc cùng nàng ta – Thẩm Sĩ Kỳ lại rất phiền phức.
“Em dâu mới về kinh không lâu, trước đây không ở kinh thành nhiều năm, e là sẽ cảm thấy lạ lẫm với nhiều thay đổi của nơi này, hay là lúc rảnh rỗi, biểu ca dẫn ngươi đi dạo quanh kinh thành, thế nào?”
Giọng điệu Thẩm Sĩ Kỳ ngả ngớn mà lại chẳng thèm quan tâm tới sự có mặt của trưởng bối khiến Cơ Vấn Thiên lập tức cau mày, trong mắt hắn hiện lên tia không vui và lạnh lùng.
Là do chiến tích ở biên cương của hắn không đủ uy hiếp, hay là Thẩm Sĩ Kỳ này không đàng hoàng? Thế mà lại dám lả lơi, ngấp nghé Thích Vy cơ đấy?