Không ngờ chẳng cần đợi tới sau này, nàng ta đã tự mình chọc giận đến Hoàng hậu, ngu xuẩn quá mức.
Hoàng hậu còn có câu chưa nói, cũng không thể nói với mấy tú nữ này.
Đó là ngoài việc nàng ấy sẽ bẩm báo Hoàng thượng ghi công những người đưa ra ý tưởng cho tiệc Trung thu thì sau khi quan sát, một khi đối phương yên phận, thông minh, nhân phẩm ổn, nàng ấy còn sẽ khen vài câu trước mặt Hoàng thượng, sau này thăng chức tăng bổng lộc là điều dễ dàng.
Có thể nói, trong hậu cung này, sự cất nhắc của Hoàng hậu là con đường thăng tiến nhanh nhất của các tú nữ.
Nhưng rõ ràng Thích Cẩm Nhã đã hoàn toàn đánh mất cơ hội của mình, hay nói cách khác, từ lúc nàng ta dám đẩy Thích Vy xuống, nàng ta đã khó có cơ may lộ mặt trong hậu cung, bây giờ bản thân lại đang tự bóp chết chút khả năng còn lại.
Thích Cẩm Nhã bị mấy lời của Hoàng hậu làm cho nghẹn họng, muốn tiếp tục tranh luận nhưng các phi tần, các tú nữ mới xung quanh đều lộ ra vẻ mặt chế giễu khiến nàng ta bất chợt tỉnh táo lại, hình như nàng ta… vừa làm một chuyện ngu ngốc?
Hoàng hậu không cho nàng ta cơ hội tự kiểm điểm, giải thích xong những gì cần giải thích bèn quay đầu tiếp tục hỏi những người khác, còn có ai đưa ra ý kiến nữa không.
Mọi người đều ngầm hiểu, đồng loạt phớt lờ Thích Cẩm Nhã, sôi nổi thảo luận.
Có tiền lệ là Ngọc tài nhân, những người khác cũng không cần lo lắng nữa, cố gắng nghĩ thêm càng nhiều cách, một không được thì hai, nhất định phải có một người có thể mang đến linh cảm cho Hoàng hậu chứ?
Một đám người thảo luận hơn nửa canh giờ, trong lúc đó có vài lần Thích Cẩm Nhã muốn nói nhưng lại bị người khác cố ý ngắt lời, bầu không khí cực kỳ gượng gạo nhưng nàng ta lại chẳng thể rời đi được.
Nàng ta có ngốc đến mấy cũng biết nếu mình dám không nể mặt Hoàng hậu và các phi tần, sau này đừng mong sống yên ổn trong cung.
Nhịn nhục đến lúc Hoàng hậu chọn ra vài kế hoạch chuẩn bị mới, sau đó bảo họ về nghỉ ngơi, nàng ta mới vội vã hành lễ rồi nhanh chân rời đi.
Cho dù không quay đầu nhìn lại, nàng ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt giễu cợt phía sau, chúng hệt như những mũi gai đâm vào lưng, làm nàng ta cảm thấy vô cùng bẽ mặt.
Ở một góc độ mà người khác không nhìn thấy, ánh mắt Thích Cẩm Nhã tràn đầy oán hận và quyết tâm, sau khi rời khỏi Triều Phượng cung, nàng ta không về thẳng Nghi Xuân cung, sau khi chắc chắn rằng không có ai đi theo mình, nàng ta vòng đến một góc khuất vắng sau hòn non bộ.
“… Đã mang đồ đến chưa?”, Thích Cẩm Nhã khó chịu, thấp giọng hỏi một cung nữ có dáng vẻ bình thường đang đợi ở đó.
Cung nữ lấy ra một gói giấy từ trong ngực đưa cho nàng ta.
Thích Cẩm Nhã nghi ngờ hỏi: “Đồ bên trong có hiệu quả thật không?”
Cung nữ thấp giọng nói: “Cứ yên tâm sử dụng là được, đảm bảo sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Chỉ cần dùng với lượng vừa phải, Viện phán, Viện sử của viện Thái y cũng hết cách”.
Mí mắt Thích Cẩm Nhã khẽ giật, tim đập nhanh, vẻ mặt kỳ lạ khó đoán, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra ở Triều Phượng cung và sự lạnh nhạt của Hoàng thượng với mình, nàng ta vô ý thức đưa tay sờ cái bụng phẳng lì, cuối cùng vẫn cắn răng làm.
Sau khi đưa một tờ ngân phiếu cho cung nữ, Thích Cẩm Nhã nhìn trái ngó phải, đảm bảo xung quanh không có ai mới vội vã rời đi.
Cung nữ đưa mắt nhìn nàng ta rời đi, nở nụ cười không rõ ý tứ, rồi nhanh chóng nặng mặt, khôi phục vẻ thận trọng thường ngày, bưng một chậu quần áo cần giặt được lấy từ các cung đặt ở góc lên, đi về phía Hoán y cục.
Từ sau khi Thích Cẩm Nhã đắc tội với Hoàng hậu ở Triều Phượng cung, Hoàng hậu cũng không tỏ thái độ gì nữa nhưng các tú nữ đều là dạng gió chiều nào theo chiều đó, hay bỏ đá xuống giếng. Mặc dù Thích Cẩm Nhã là Mỹ nhân nhưng lại là người không được Hoàng thượng thích, vậy nên họ cố ý tới trước mặt nàng ta nói mấy lời chế giễu, trào phúng rất nhiều.
Trong hai ba ngày ngắn ngủi, Thích Cẩm Nhã đã cãi nhau vài lần với đám người này, thậm chí còn động tay động chân, đối tượng động tay động chân còn là Khương Ứng Tuyết.
Sau sự kiện tiệc Thiên Thu, hai người họ đã có thù với nhau, trên cơ bản, gặp nhau là nói mát, một ngày ba bữa thường xuyên xỉa xói đối phương, lần này lại có cơ hội chế giễu Thích Cẩm Nhã, sao Khương Ứng Tuyết có thể bỏ lỡ được?