“!”, Tạ đại phu nhân suýt tức hộc máu, không ngờ con nha đầu luôn sợ hãi, rụt rè trong trí nhớ của bà ta lại lanh mồm lanh miệng như vậy, quả nhiên là thành Vương phi xong thì khác hẳn.
Khi Tạ đại phu nhân đang tức tới mức nghiến răng nghiến lợi thì đã có người thật sự thích hoa không nhịn được mà hỏi thăm Thích Vy về vài loại mà nàng vừa nhắc tới.
Thích Vy thấy đối phương không có ác ý gì thì cũng chân thành đáp: “Bổn vương phi đúng là không hiểu về hoa nhưng có đẹp mắt hay không, ta vẫn nhận biết được, những loại mẫu đơn hay sơn trà vừa nhắc tới đều là cực phẩm, nói là vua của các loài hoa cũng không phải nói quá”.
Thích Vy cũng dùng những kiến thức khoa học mình từng đọc được khoe khoang một chút, vẻ mặt mọi người khát khao: “E rằng chúng là tiên thảo do thần tiên trồng rồi!”
Phản ứng ngây ngô và đơn thuần của mọi người cũng vô tình xoá tan bầu không khí căng thẳng do mấy người Trầm Vân Phỉ và Cơ Vô Song mang tới.
Rõ ràng họ muốn thấy Thích Vy bị bẽ mặt, biến nàng thành trò cười của nữ quyến huân quý trong kinh nhưng chẳng ngờ lại tạo cơ hội cho nàng nổi tiếng. Không ít nữ quyến huân quý vây quanh Thích Vy hỏi han xem nàng còn biết tên những loài hoa quý gì khác không, mau kể để họ được mở mang kiến thức. Trầm Vân Phỉ và Cơ Vô Song liếc nhìn nhau, trong lòng cảm thấy bực bội vô cùng.
Nhưng bầu không khí khó lắm mới dịu lại, nếu họ tiếp tục chĩa mũi dùi về phía Thích Vy thì e rằng sẽ chọc cho những người khác không vui. Họ chỉ muốn đối phó Thích Vy chứ không phải muốn trở thành kẻ thù chung của mọi người. Trong đó còn có cả Đoan vương phủ, Tĩnh An Hầu phủ, dù là thân phận hay địa vị, những người này đều không kém hơn họ.
Tô Bạch Chỉ thấy kế hoạch của hai người kia chết giữa đường thì có hơi thất vọng nhưng vẫn chưa quên mục đích khác khi tới đây của mình, vì thế nhỏ giọng thì thầm với hai người.
Tuy Cơ Vô Song khá bất mãn với Tô Bạch Chỉ vì sự kiện lần trước nhưng nếu so ra, nàng ta thấy giải quyết Thích Vy vẫn quan trọng hơn nên gật đầu để đối phương đi nói.
Thích Vy từ cảnh bị mọi người xa lánh, gây khó dễ trở nên được hoan nghênh vô cùng, nàng bị mọi người bám lấy hồi lâu, nhờ vào sự giải vây của Trần thị mới thoát ra được. Trần thị nhìn Tạ đại phu nhân có sắc mặt khó coi ngồi một bên, chần chờ nói: “Vương phi, vừa rồi người đối xử với Tạ đại phu nhân như thế sợ là không ổn. Dù sao bà ta cũng là trưởng bối của người, nếu sau khi về, người này mách lẻo với Tạ lão đại nhân thì chắc người sẽ gặp rắc rối!”
Nên biết là trong thời đại này, chữ “hiếu” là ngọn núi lớn có thể đè chết rất nhiều người.
“Không sao!”, Thích Vy chẳng hề để ý nói: “Rõ ràng đối phương ngứa mắt ta, là người thân chung dòng máu nhưng lại bắt tay với kẻ khác để làm khó dễ ta, chẳng lẽ chỉ vì là trưởng bối mà ta phải kính trọng người như thế sao?”, đó không gọi là hiếu thuận, ngay cả ngu hiếu cũng không tính nữa là, đó là thích bị ngược.
Mà nàng thì không hèn mọn tới thế.
Nếu Tạ gia thật sự coi trọng Tạ An Nguyệt và nguyên chủ thì ban đầu đã không chấp nhận cho Tạ An Như gả vào Thích gia. Trong mắt họ, việc giữ gìn quan hệ thông gia với Thích Bá Hàn, củng cố liên kết giữa hai bên, cố bảo vệ thanh danh Tạ gia mới là quan trọng nhất, một nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, chết rồi thì có gì quan trọng nữa?
Dù loại chuyện này rất bình thường trong thời đại này, thậm chí đa số mọi người cũng thấy riết rồi quen, nhưng Thích Vy không định ép bản thân thích nghi với nó, khó chịu là khó chịu.
Mình thích sao thì làm vậy, dù trời có sập thì vẫn còn Cơ Vấn Thiên đỡ cho mà.
Bữa tiệc xã giao vẫn tiếp tục, có người nhắc tới việc làm ăn của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, định dùng nó để làm quen với Thích Vy, luôn miệng nói là “Quốc Sắc” quá mắc, không mua nổi, cứ lòng vòng ám chỉ Thích Vy tặng cho họ một chút.
Đối với loại mặt to như cái bồn này thì Thích Vy chỉ tặng họ hai chữ: Ha ha!
Mua không nổi thì đừng mua, không có tiền mà muốn dùng đồ tốt, đâu ra chuyện thơm bơ như thế.
Ngược lại, Tô Bạch Chỉ cũng cùng người khác vây quanh Thích Vy, thỉnh thoảng hùa theo đôi câu, thái độ khiến Thích Vy cảm giác rất kỳ lạ.
Không có chuyện gì mà tự dưng niềm nở, chẳng phải loại gian trá thì cũng là hạng đạo chích.
Không ngoài dự đoán, Tô Bạch Chỉ ngồi một lát, thấy chung quanh không còn ai thì mới khẽ nói với Thích Vy: “Nghe nói trước đây Vương phi đã điều trị thân thể cho Trác công tử, cũng nhìn thấu được vấn đề của Hoàng tiểu thư, chắc trình độ chữa bệnh cũng hơn người, ta mong Vương phi có thể giúp Thường Thắng Bá phủ một việc!”