Đến gần giờ mùi thì lại có người tới cửa hàng nhưng lần này không phải là khách tới mua hàng mà là người của Dục vương phủ tới tìm Thích Vy.
“Tử Uyển, sao cô lại tới đây?1′, Thanh Đại nghi hoặc nhìn về phía nô tỳ được tiểu nhị đưa tới.
Nhà hoàn tên Tử Uyến này là một trong những người được Cổ quản gia sắp xếp đến hầu hạ bên cạnh Thích Vy sau khi Thích Vy trở về Dục vương phủ, năm nay nàng ta mới 13 tuổi, ngày thường phụ trách các công việc vặt như bưng trà, rót nước.
Thích Vy hỏi nàng ta: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tử Uyển vội vàng đáp: “Bên phía Hộ Bộ Thượng Thư phủ phái người đến, nói muốn gặp vương phi”.
Thích Vy lập tức cau mày. Phó Vân Thi cùng Lục Thanh Sương vốn đang nhỏ giọng nói chuyện thì cũng bất giác quay đầu nhìn nàng.
Tất nhiên các nàng đều biết Thích Vy cùng Thích gia có quan hệ không quá hòa hợp, bình thường đều không hề lui tới. Hôm nay vô duyên vô cớ bỗng nhiên muốn gặp nàng, chỉ sợ chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Thích Vy: “Bọn họ có nói lý do không?”
Trên khuôn mặt thanh tú của tiểu nha đâu Tử Uyển tràn đầy rối rắm, nàng ta nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm. Mới đầu quản sự bên kia không muốn nhắc
đến chuyện này, Cổ quản gia thử thăm dò một hai câu, ngay từ đầu bọn họ chi nói là Thích đại nhân và Thích phu nhân nhớ người, hy vọng người có thể trở về nhà thăm bọn họ. Sau đó dường như sợ người không muốn đi cho nên bọn họ lại nói có chuyện quan trọng cần thương lượng”.
Cho nên nàng ta không biết, mà cũng không dám tự ý đoán bừa.
Nói tóm lại, trưởng bối nhà mẹ đẻ đã đích thân mời thì vương phi chắc phải đi một chuyến rồi.
Chính bới vì bọn họ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng cho nên CỔ quản gia mới không thể đuổi người.
Thích Vy tặc lưỡi, dường như bọn họ rất sốt ruột.
Nàng không tin mấy lời nhảm nhí như bọn họ nhớ nàng. Chắc chắn bọn họ đang muốn nhờ nàng làm chuyện gì đó để mưu lợi cho Thích gia.
Lần trước đến đã bị Cơ Vấn Thiên cảnh cáo, thời gian còn chưa bao lâu mà bây giờ lại nháo nhào chạy tới đây rồi, đúng là không để cho nàng nhàn rỗi được.
Thích Vy chào hỏi hai người Phó Vân Thi rồi nói: “Ta có chút việc cần giải quyết nên phải đi trước, chuyện ở cửa hàng giao lại cho các người”.
Hal người gật đầu với nàng, Phó Vân Thi còn vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, cô không cần phải lo lắng chuyện trong cửa hàng, ngược lại chuyện của cô với Thích gia nếu như cần hỗ trợ thì nhất định phải nói cho bọn ta biết”.
Thích Vy mỉm cười: “Được”.
“Lão gia cùng phu nhân nhà ngươi tìm bản vương phi có chuyện gì?”, Thích Vy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quản sự Thích gia đang đứng trước mặt, biếu hiện vô cùng lãnh đạm.
Trước kia khi nàng còn ớ Thích gia thì vị quản sự này rất khinh thường đại tiểu thư, nhưng bây giờ ông ta cũng phải cung kính gục đầu xuống nói: “Lão gia cùng phu nhân rất nhớ vương phi, mong vương phi có thể trở về nhà thăm bọn họ”.
Thấy sắc mặt của Thích Vy giễu cợt, quản sự cũng biết lời này nói ra không ai tin cho nên liền nói thêm một câu: “Còn nữa, lão gia nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với vương phi, nếu như chuyện này thành công thì cũng có lợi với vương phi”.
Lý do này giống với những gì mà nha hoàn Tử Uyển đã nói lúc trước.
Chuyện có lợi cho nàng sao? Nghe giả tạo thật sự.
Tất nhiên Thích Bá Hàn muốn nàng trở về càng sớm càng tốt, nhưng chẳng lẽ Thích Vy lại đế cho ông ta được đắc ý? Bộ ông ta tưởng nàng là con chó, gọi là đến đuổi là đi hay sao? Để ta khiến các người tức chết.
Thích Vy đuổi quản sự đi, chỉ nói ngày mai sẽ trờ về, còn chính xác là khi nào thì cứ để Thích gia chậm rãi chờ đợi đi.
Sau khi Cơ Vấn Thiên hồi phủ và biết được quyết định của Thích Vy thì cũng không nói gì, thậm chí hắn còn biết Thích Vy chỉ muốn đùa giỡn với Thích gia chứ cũng không định lãng phí quá nhiều thời gian với bọn họ, sáng mai ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi một chút thì hắn sẽ đi một chuyến, còn muốn làm ra chuyện gì đó thú vị.
Thế nên sáng sớm hôm sau khi Thích Vy thức dậy, nàng chẳng những không thể ra khỏi giường đúng giờ mà còn bị Cơ Vấn Thiên giữ lại, cố ý bày ra mị lực dụ dồ khiến nàng suýt chút nữ trở thành kẻ háo sắc chủ động ném mình vào vòng tay của hắn.
Sau khi hai người làm ầm ĩ một trận xong thì Thích Vy cũng bị Cơ Vấn Thiên chiếm lợi ít nhiều, nàng nhìn thời gian thì thấy đã qua giờ Tỵ, sắp trưa mất rồi.
Nàng cũng không cần phải vội vàng ăn cơm, có gì thì cũng phải ăn cơm trước rồi nói sau.
Thích Vy mơ hồ đoán được nguyên nhân khiến Cơ vấn Thiên đột nhiên kích động nhưng nàng không nói gì, chỉ chậm rãi ăn cơm, thay y phục, sau đó dẫn Nam Tinh cùng Thanh Đại đến Thích gia trước.
Thích gia.
Sắc mặt của Tạ An Như lúc này vô cùng khó coi, oán giận nói với Thích Bá Hàn đang đen mặt: “Lão gia xem con gái lớn của mình đi, trở thành vương phi rồi liền không xem ai ra gì, thậm chí còn dám để trưởng bối phải chờ đợi cả một ngày!”
“Tử Uyển, sao cô lại tới đây?1′, Thanh Đại nghi hoặc nhìn về phía nô tỳ được tiểu nhị đưa tới.
Nhà hoàn tên Tử Uyến này là một trong những người được Cổ quản gia sắp xếp đến hầu hạ bên cạnh Thích Vy sau khi Thích Vy trở về Dục vương phủ, năm nay nàng ta mới 13 tuổi, ngày thường phụ trách các công việc vặt như bưng trà, rót nước.
Thích Vy hỏi nàng ta: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tử Uyển vội vàng đáp: “Bên phía Hộ Bộ Thượng Thư phủ phái người đến, nói muốn gặp vương phi”.
Thích Vy lập tức cau mày. Phó Vân Thi cùng Lục Thanh Sương vốn đang nhỏ giọng nói chuyện thì cũng bất giác quay đầu nhìn nàng.
Tất nhiên các nàng đều biết Thích Vy cùng Thích gia có quan hệ không quá hòa hợp, bình thường đều không hề lui tới. Hôm nay vô duyên vô cớ bỗng nhiên muốn gặp nàng, chỉ sợ chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Thích Vy: “Bọn họ có nói lý do không?”
Trên khuôn mặt thanh tú của tiểu nha đâu Tử Uyển tràn đầy rối rắm, nàng ta nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm. Mới đầu quản sự bên kia không muốn nhắc
đến chuyện này, Cổ quản gia thử thăm dò một hai câu, ngay từ đầu bọn họ chi nói là Thích đại nhân và Thích phu nhân nhớ người, hy vọng người có thể trở về nhà thăm bọn họ. Sau đó dường như sợ người không muốn đi cho nên bọn họ lại nói có chuyện quan trọng cần thương lượng”.
Cho nên nàng ta không biết, mà cũng không dám tự ý đoán bừa.
Nói tóm lại, trưởng bối nhà mẹ đẻ đã đích thân mời thì vương phi chắc phải đi một chuyến rồi.
Chính bới vì bọn họ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng cho nên CỔ quản gia mới không thể đuổi người.
Thích Vy tặc lưỡi, dường như bọn họ rất sốt ruột.
Nàng không tin mấy lời nhảm nhí như bọn họ nhớ nàng. Chắc chắn bọn họ đang muốn nhờ nàng làm chuyện gì đó để mưu lợi cho Thích gia.
Lần trước đến đã bị Cơ Vấn Thiên cảnh cáo, thời gian còn chưa bao lâu mà bây giờ lại nháo nhào chạy tới đây rồi, đúng là không để cho nàng nhàn rỗi được.
Thích Vy chào hỏi hai người Phó Vân Thi rồi nói: “Ta có chút việc cần giải quyết nên phải đi trước, chuyện ở cửa hàng giao lại cho các người”.
Hal người gật đầu với nàng, Phó Vân Thi còn vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, cô không cần phải lo lắng chuyện trong cửa hàng, ngược lại chuyện của cô với Thích gia nếu như cần hỗ trợ thì nhất định phải nói cho bọn ta biết”.
Thích Vy mỉm cười: “Được”.
“Lão gia cùng phu nhân nhà ngươi tìm bản vương phi có chuyện gì?”, Thích Vy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quản sự Thích gia đang đứng trước mặt, biếu hiện vô cùng lãnh đạm.
Trước kia khi nàng còn ớ Thích gia thì vị quản sự này rất khinh thường đại tiểu thư, nhưng bây giờ ông ta cũng phải cung kính gục đầu xuống nói: “Lão gia cùng phu nhân rất nhớ vương phi, mong vương phi có thể trở về nhà thăm bọn họ”.
Thấy sắc mặt của Thích Vy giễu cợt, quản sự cũng biết lời này nói ra không ai tin cho nên liền nói thêm một câu: “Còn nữa, lão gia nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với vương phi, nếu như chuyện này thành công thì cũng có lợi với vương phi”.
Lý do này giống với những gì mà nha hoàn Tử Uyển đã nói lúc trước.
Chuyện có lợi cho nàng sao? Nghe giả tạo thật sự.
Tất nhiên Thích Bá Hàn muốn nàng trở về càng sớm càng tốt, nhưng chẳng lẽ Thích Vy lại đế cho ông ta được đắc ý? Bộ ông ta tưởng nàng là con chó, gọi là đến đuổi là đi hay sao? Để ta khiến các người tức chết.
Thích Vy đuổi quản sự đi, chỉ nói ngày mai sẽ trờ về, còn chính xác là khi nào thì cứ để Thích gia chậm rãi chờ đợi đi.
Sau khi Cơ Vấn Thiên hồi phủ và biết được quyết định của Thích Vy thì cũng không nói gì, thậm chí hắn còn biết Thích Vy chỉ muốn đùa giỡn với Thích gia chứ cũng không định lãng phí quá nhiều thời gian với bọn họ, sáng mai ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi một chút thì hắn sẽ đi một chuyến, còn muốn làm ra chuyện gì đó thú vị.
Thế nên sáng sớm hôm sau khi Thích Vy thức dậy, nàng chẳng những không thể ra khỏi giường đúng giờ mà còn bị Cơ Vấn Thiên giữ lại, cố ý bày ra mị lực dụ dồ khiến nàng suýt chút nữ trở thành kẻ háo sắc chủ động ném mình vào vòng tay của hắn.
Sau khi hai người làm ầm ĩ một trận xong thì Thích Vy cũng bị Cơ Vấn Thiên chiếm lợi ít nhiều, nàng nhìn thời gian thì thấy đã qua giờ Tỵ, sắp trưa mất rồi.
Nàng cũng không cần phải vội vàng ăn cơm, có gì thì cũng phải ăn cơm trước rồi nói sau.
Thích Vy mơ hồ đoán được nguyên nhân khiến Cơ vấn Thiên đột nhiên kích động nhưng nàng không nói gì, chỉ chậm rãi ăn cơm, thay y phục, sau đó dẫn Nam Tinh cùng Thanh Đại đến Thích gia trước.
Thích gia.
Sắc mặt của Tạ An Như lúc này vô cùng khó coi, oán giận nói với Thích Bá Hàn đang đen mặt: “Lão gia xem con gái lớn của mình đi, trở thành vương phi rồi liền không xem ai ra gì, thậm chí còn dám để trưởng bối phải chờ đợi cả một ngày!”