Lúc trước, sở dĩ Thẩm thị không hợp thổ nhưỡng, suýt nữa bị hủy dung nhan là do thể chất bản thân nàng ta quá đặc thù, dễ dàng nổi mẩn ngứa. Nếu hoàn cảnh sống thay đổi quá nhiều, thân thể sẽ có phản ứng cực kỳ lớn, tình trạng dị ứng trên cơ thể và mặt cũng càng thêm nghiêm trọng.
Đơn thuốc mà lúc trước nàng kê cho Thẩm thị, một là để giảm bớt tình trạng nổi mẩn ngứa của nàng ta, hai là để thay đổi, hoặc là nói xoa dịu thể chất dễ dị ứng. Vừa nãy, ngoài việc xem mạch, nàng còn dùng một vài thứ dễ tạo thành dị ứng mà mình đã chuẩn bị từ trước để thí nghiệm trên mu bàn tay của Thẩm thị, kết quả đã khiến nàng hài lòng.
Việc này khiến Sài Hổ và Thẩm thị vô cùng mừng rỡ.
Từ sau khi Thẩm thị bị bệnh, vì tránh cho thân thể tiếp tục xuất hiện các phản ứng xấu trong quá trình điều trị, gần như là Sài Hổ tự mình lo liệu hoặc bỏ ra một số tiền lớn để thuê người, Thẩm thị rất ít khi ra ngoài, lần này đến Việt Thành có thể xem như một ngoại lệ.
Thẩm thị cũng từng cảm thấy lo lắng, lỡ như lần này chữa khỏi rồi, về sau lại tái phát thì nàng ta không thể theo Sài Hổ đi khắp nơi được nữa, và lỡ như Sài Hổ tìm được một hồng nhan tri kỷ nào đó bên ngoài, trong lúc không có nàng ta, hắn ta bị người ta mê hoặc thì nàng ta biết phải làm sao bây giờ? Mấy năm qua không phải chưa từng phát sinh chuyện như vậy, lúc không có nàng ta, đã có không ít người trong tối ngoài sáng giở trò dụ dỗ phu quân của nàng ta.
Nếu Thích Vy đã nói như vậy… Thẩm thị xem như hoàn toàn buông lỏng.
Việc này còn chưa xong, Thích Vy lại bảo Hồng Liên mang đến mấy lọ thuốc cao mà nàng đã bào chế trong lúc rảnh rỗi ở vương phủ: “Tuy nói cơ bản sẽ không tái phát, nhưng lỡ như có gì thì… đến lúc đó, cô nhớ bôi thuốc mỡ này nhé, nhân cơ hội bệnh trạng chưa nghiêm trọng, nếu nhanh chóng áp chế thì sẽ tránh được mối lo về sau”.
Thẩm thị lại nói cảm tạ một phen: “Khiến Tiên Y phí tâm, thật sự rất đa tạ cô”.
Thích Vy khoát tay: “Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi”.
Cơ Vấn Thiên lườm nàng, hắn cảm thấy những lời này có hơi… giả!
Không thể không nói, ở một mức độ nào đó, Cơ Vấn Thiên thực sự đã nhìn thấu bản chất của Thích Vy. Nhưng hắn lại không để ý một điều, thái độ nhiệt tình hay không nhiệt tình, chu đáo hay không chu đáo của cô còn tùy trường hợp.
Tiêu chuẩn cơ bản của Thích Vy là: Phí đến nhà thăm khám là 50 lượng, phí chẩn bệnh không thấp hơn 200 lượng… ngẫu nhiên nàng nổi hứng bất chợt, chủ động giúp đỡ thì không tính… 300 xem như thái độ bình thường, cung cấp phục vụ cơ bản, có bệnh trị bệnh, không có bệnh điều dưỡng thân thể; 1000 lượng là khách VIP, sẽ nhận được đãi ngộ cấp cao.
Không những sẽ được cung cấp đơn thuốc và phương pháp trị liệu tốt nhất, hiệu quả nhất, mà trong quá trình điều trị còn không gây đau đớn, thời gian trị liệu ngắn. Nếu trên người bệnh nhân còn mắc những chứng bệnh khác thì cũng sẽ tiện tay thăm khám và điều trị. Muốn điều dưỡng thân thể, nàng sẽ kê đơn bồi bổ, ví dụ trường hợp của Thẩm thị chính là dịch vụ hậu mãi đấy.
Chính vì biết có loại phục vụ như vậy nên rất nhiều thương nhân giàu có mới cam tâm tình nguyện để nàng làm thịt, nói không chừng trong quá trình điều trị, nàng phát hiện bọn họ còn mắc chứng bệnh nào khác sẽ tiện tay giải quyết giúp luôn.
Đám người này ngày thường chỉ tùy tiện tiêu khiển một chút đã phí đến trăm lượng, thậm chí còn hơn thế nữa,… Bỏ một số tiền lớn vào nàng, có thể ăn ngon ngủ yên, thân thể khỏe mạnh, nghĩ kiểu gì cũng không lỗ.
Đây này… chân trước Thẩm thị vừa cẩn thật cất kỹ thuốc mỡ, chân sau Sài Hổ đã chủ động dâng ngân phiếu hai trăm lượng cho Thích Vy: “Đây là một chút lòng thành, xin Tiên Y hãy nhận cho”.
Lúc trước, khi Thích Vy xem bệnh cho Thẩm thị, Sài Hổ đã thanh toán 1000 lượng phí chẩn bệnh, 200 lượng lần này là phí tái khám cùng tiền thuốc mỡ. Đã có kinh nghiệm một năm trước, Sài Hổ biết rõ tiền thuốc đại khái chiếm bao phí xem bệnh, 200 lượng chỉ có hơn chứ không kém.
Hai lần điều trị, tổng cộng Thích Vy thu của bọn họ 1200 lượng bạc, trong đó, phí tổn thời gian, tinh lực cùng dược liệu cộng lại ước chừng chưa đến 50 lượng, lãi một khúc to.
Thích Vy vô cùng mừng rỡ, phút cuối, trước khi tiễn bước hai người họ, nàng còn thuận tay cho Sài Hổ mấy lọ thuốc viên, công hiệu và cách dùng được dán trên lọ. Sài Hổ vừa liếc nhìn liền mừng rỡ đến nỗi không khép được miệng, không ngớt lời cảm tạ.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Cơ Vấn Thiên lẳng lặng nhìn nàng: “Nếu ta nhớ không lầm thì lọ thuốc kia chính là thuốc bổ thân mà nàng bào chết giúp Trác Bất Phàm, vậy mà vẫn còn thừa à?”