“Hắn ta có thân phận lớn thì thế nào, muốn được người khác hoan nghênh chân chính thì vẩn phải dựa vào nhân cách cùng mị lực!”, Thích cẩm Dương đắc ý lắc lắc cái đầu, còn đùa nghịch mặt dây chuyền ngọc hồ lô trong tay, đó là món quà nhỏ mà Vệ quý phi sai người tặng tới.
Thích Vy nói: “Không phải ta đã chuẩn bị cho con không ít phấn sao, sao con không dùng mà lại đi động thủ?”, cách xử lý không thông minh như vậy thật không giống tác phong của Thích Tiểu Dương.
Thích Cẩm Dương bất đắc dĩ thờ dài nói: “Con không còn cách nào khác, con muốn dùng đến phấn nhưng lúc ấy chung quanh có rất nhiều học trò vỏ tội khác, phấn của con có hiệu quả mạnh như vậy, nếu liên lụy đến bọn họ phải chịu tội cùng thì không tốt”.
Cơ Vấn Thiên:”…”
Bỗng nhiên hắn rất muốn biết nàng đã chuẩn bị loại phấn nào cho con trai của mình.
Chờ Thích Vy bôi thuốc cho Thích cẩm Dương xong thì cũng vừa lúc Cố quản gia tới, phía sau còn có Nam Tinh cùng Thanh Đại đi theo, nhìn thần sắc của bọn họ…
Cơ Vấn Thiên cùng Thích Vy liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng tự có suy đoán.
Quả nhiên, Cổ quản gia đã nói: “Vương gia, vương phi, Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn đã tới, hơn nữa còn không có ý tốt, bây giờ đang ở phía trước gây náo loạn”.
Thích Vy nói: “Tới nhanh thật”.
Cơ Vấn Thiên nghiêng đầu nhìn nàng: “Cùng đi xem một chút chứ?”
“Đương nhiên rồi!”, Thích Vy đứng lên, trong đôi mắt sáng tràn đầy hứng thú, nói: “Nhất định là đến gây sự, ta ngược lại muốn nhìn thử xem vị trưởng công chúa nổi danh khắp kinh thành này đến tột cùng có thế ngang ngược đến mức nào”.
Nói như thế nào thì cũng là Từ Trạch Lương động thủ trước, bây giờ lại chạy đến đây gây sự, bọn họ phải sợ cái gì chứ?
“Cút ra đây cho bản công chúa! Vương phi của các ngươi đâu! Thích Vy đâu! Gọi ả ta cút ra đây cho bản công chúa!”, Cơ vỏ Song vừa hét vừa vung roi dài trong tay# không ít hộ vệ vương phủ chung quanh vừa né tránh vừa khuyên can, ánh mắt nhìn Cơ Vô Song tràn đầy bất mãn.
Những người ở phủ khác có lẽ sẽ sợ vị trưởng công chúa này, nhưng Dục vương phủ là nơi nào, chẳng lẽ lại là nơi nàng ta có thế tùy tiện giương oai sao?
“Kính xin trưởng công chúa hãy bình tĩnh, vương phi sẽ đến ngay thôi, người làm bậy ở Dục vương phủ chì sợ không thích hợp!”, Hình Tranh vừa đến để đưa công văn cho Cơ Vấn Thiên, thấy vậy liền cau mày lớn tiếng ngăn cản, đồng thời phất tay ra hiệu cho các lính canh khác tránh ra đế khỏi bị roi quất trúng.
Thân thủ của thị vệ Dục vương phủ đều rất linh hoạt, bởi vì phần lớn đều đã từng lên chiến trường, đối phó với một Cơ Vô Song không có kinh nghiệm thực chiến gì chỉ là chuyện rất dề dàng, nhưng nàng ta là công chúa, bọn họ chỉ là thị vệ, bọn họ không thế động thủ với Cơ Vô Song, chỉ có thế nghẹn khuất tránh né khắp nơi.
Hết lần này tới lần khác Cơ Vô Song còn tường rằng bọn họ sợ mình, cho nên thái độ lại càng thêm kiêu ngạo: “Bảo Thích Vy ra đây! Dám đánh con trai của bản công chúa, đúng là quá đề cao bản thân rồi! Hôm nay nếu ả ta không cho bản công chúa một lời giải thích thì bản công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Hình Tranh nhìn thấy Từ Trạch Lương đang đứng ở bên cạnh, thấy bộ dạng Từ Trạch Lương có chút thảm cũng không đành lòng nhìn, sau đó hắn ta ngừng một chút rồi suy nghĩ, lúc nãy hẳn ta đã nghe được tin tức Từ Trạch Lương bị Thích Cẩm Dương đánh, nhìn bộ dáng đứa nhỏ kia thì quả thật bị đánh rất thảm, nhưng trong ấn tượng của hắn ta thì vị tiếu điện hạ Thích Cẩm Dương này không phải là đứa nhỏ ngang ngược không nói lý, sẽ không tùy tiện đánh bạn học, bên trong sợ là còn có ấn tình khác.
“Sẽ không bỏ qua sao? Ta ngược lại cũng muốn xem ngươi sẽ không bỏ qua như thế nào”.
Hình Tranh đang muốn ra tay ngăn cản Cơ Vô Song đang càng lúc càng quá đáng thì đột nhiên nghe thấy thanh âm mạnh mẽ, hắn ta quay đầu lại nhìn, kia không phải là Dục vương phi Thích Vy cùng đương sự Thích cẩm Dương hay sao?
Hình Tranh cố ý nhìn Thích Cẩm Dương, phát hiện trên người cậu bé cũng không có vết thương rõ ràng, lại thấy vương gia không đi theo thì không khỏi lo lắng.
Cơ Vô Song đang trút giận lên hạ nhân vương phủ, vừa nhìn thấy kẻ thù hiện thân thì lửa trong ánh mắt oán hận dường như còn muốn phun ra.
Thích Vy nói: “Không phải ta đã chuẩn bị cho con không ít phấn sao, sao con không dùng mà lại đi động thủ?”, cách xử lý không thông minh như vậy thật không giống tác phong của Thích Tiểu Dương.
Thích Cẩm Dương bất đắc dĩ thờ dài nói: “Con không còn cách nào khác, con muốn dùng đến phấn nhưng lúc ấy chung quanh có rất nhiều học trò vỏ tội khác, phấn của con có hiệu quả mạnh như vậy, nếu liên lụy đến bọn họ phải chịu tội cùng thì không tốt”.
Cơ Vấn Thiên:”…”
Bỗng nhiên hắn rất muốn biết nàng đã chuẩn bị loại phấn nào cho con trai của mình.
Chờ Thích Vy bôi thuốc cho Thích cẩm Dương xong thì cũng vừa lúc Cố quản gia tới, phía sau còn có Nam Tinh cùng Thanh Đại đi theo, nhìn thần sắc của bọn họ…
Cơ Vấn Thiên cùng Thích Vy liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng tự có suy đoán.
Quả nhiên, Cổ quản gia đã nói: “Vương gia, vương phi, Trưởng công chúa Tĩnh Nhàn đã tới, hơn nữa còn không có ý tốt, bây giờ đang ở phía trước gây náo loạn”.
Thích Vy nói: “Tới nhanh thật”.
Cơ Vấn Thiên nghiêng đầu nhìn nàng: “Cùng đi xem một chút chứ?”
“Đương nhiên rồi!”, Thích Vy đứng lên, trong đôi mắt sáng tràn đầy hứng thú, nói: “Nhất định là đến gây sự, ta ngược lại muốn nhìn thử xem vị trưởng công chúa nổi danh khắp kinh thành này đến tột cùng có thế ngang ngược đến mức nào”.
Nói như thế nào thì cũng là Từ Trạch Lương động thủ trước, bây giờ lại chạy đến đây gây sự, bọn họ phải sợ cái gì chứ?
“Cút ra đây cho bản công chúa! Vương phi của các ngươi đâu! Thích Vy đâu! Gọi ả ta cút ra đây cho bản công chúa!”, Cơ vỏ Song vừa hét vừa vung roi dài trong tay# không ít hộ vệ vương phủ chung quanh vừa né tránh vừa khuyên can, ánh mắt nhìn Cơ Vô Song tràn đầy bất mãn.
Những người ở phủ khác có lẽ sẽ sợ vị trưởng công chúa này, nhưng Dục vương phủ là nơi nào, chẳng lẽ lại là nơi nàng ta có thế tùy tiện giương oai sao?
“Kính xin trưởng công chúa hãy bình tĩnh, vương phi sẽ đến ngay thôi, người làm bậy ở Dục vương phủ chì sợ không thích hợp!”, Hình Tranh vừa đến để đưa công văn cho Cơ Vấn Thiên, thấy vậy liền cau mày lớn tiếng ngăn cản, đồng thời phất tay ra hiệu cho các lính canh khác tránh ra đế khỏi bị roi quất trúng.
Thân thủ của thị vệ Dục vương phủ đều rất linh hoạt, bởi vì phần lớn đều đã từng lên chiến trường, đối phó với một Cơ Vô Song không có kinh nghiệm thực chiến gì chỉ là chuyện rất dề dàng, nhưng nàng ta là công chúa, bọn họ chỉ là thị vệ, bọn họ không thế động thủ với Cơ Vô Song, chỉ có thế nghẹn khuất tránh né khắp nơi.
Hết lần này tới lần khác Cơ Vô Song còn tường rằng bọn họ sợ mình, cho nên thái độ lại càng thêm kiêu ngạo: “Bảo Thích Vy ra đây! Dám đánh con trai của bản công chúa, đúng là quá đề cao bản thân rồi! Hôm nay nếu ả ta không cho bản công chúa một lời giải thích thì bản công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Hình Tranh nhìn thấy Từ Trạch Lương đang đứng ở bên cạnh, thấy bộ dạng Từ Trạch Lương có chút thảm cũng không đành lòng nhìn, sau đó hắn ta ngừng một chút rồi suy nghĩ, lúc nãy hẳn ta đã nghe được tin tức Từ Trạch Lương bị Thích Cẩm Dương đánh, nhìn bộ dáng đứa nhỏ kia thì quả thật bị đánh rất thảm, nhưng trong ấn tượng của hắn ta thì vị tiếu điện hạ Thích Cẩm Dương này không phải là đứa nhỏ ngang ngược không nói lý, sẽ không tùy tiện đánh bạn học, bên trong sợ là còn có ấn tình khác.
“Sẽ không bỏ qua sao? Ta ngược lại cũng muốn xem ngươi sẽ không bỏ qua như thế nào”.
Hình Tranh đang muốn ra tay ngăn cản Cơ Vô Song đang càng lúc càng quá đáng thì đột nhiên nghe thấy thanh âm mạnh mẽ, hắn ta quay đầu lại nhìn, kia không phải là Dục vương phi Thích Vy cùng đương sự Thích cẩm Dương hay sao?
Hình Tranh cố ý nhìn Thích Cẩm Dương, phát hiện trên người cậu bé cũng không có vết thương rõ ràng, lại thấy vương gia không đi theo thì không khỏi lo lắng.
Cơ Vô Song đang trút giận lên hạ nhân vương phủ, vừa nhìn thấy kẻ thù hiện thân thì lửa trong ánh mắt oán hận dường như còn muốn phun ra.