Các nàng tương đương với bỗng dưng có thêm một lượng lớn hộ khách hàng.
Ngoài ra, vì các nàng cố tình phát thiệp mời cho rất nhiều nữ quyến trong gia đinh quan to quyền quý trong kinh, nên giờ đã có khá nhiều người nể mặt, hoặc đơn gián là tò mò đến xem.
Thích Vy vô cùng tự tin với những gì mình làm, không sợ những người ngác nghi ngờ hiệu quả tốt hay xấu, chỉ cần họ thử thì đương nhiên sẽ thấy được hiệu quả.
Có điều để đảm bảo không có gì sai sót, nàng vẫn vô cùng khôn khéo đưa cho hoàng hậu, Vệ quý phi và ba vị phi tử khác một phần chăm sóc da, thuốc viên thanh lọc cơ thế, kem trắng da, tinh dầu
thượng hạng… có trong cửa hàng trước vài ngày. Sau đó, dựa theo cấp bậc khác nhau của họ mà điều chỉnh số lượng, hoàng hậu nhiều nhất, sau đó đến Vệ quý phi rồi cứ thế mà chia cho những người còn lại.
Ngay cả hoàng hậu, quý phi đều sử dụng thì lẽ nào những tiểu thư phu nhân kia không dùng theo và chạy theo phong trào?
Chỉ cần dùng theo, chắc chân sau này sẽ trở thành khách ruột của “Quốc Sắc Thiên Hương Lâu”!
Mấy nô tỳ bên cạnh ba người thấy sảnh trước nhộn nhịp vậy cũng cảm thấy vui cho chủ nhân nhà mình. Trong đó, Thanh Đại, Tố Dao và Lục Thanh Sương đều là những người thích hợp vì biết chữ nên sau này sẽ thay phiên nhau đến quản lý cửa hàng. Vì vậy, các nàng rất đế ý đến tình hình làm ăn của cửa hàng.
Các nàng thấy khách khứa rút tiền mua đồ thì còn vui hơn cả chủ nhân của mình.
Nhưng cũng có nhiều khách khứa bước vào cửa hàng với lòng tò mò lại bị giá cà quá cao sợ tới mức hết hồn. Một lọ tinh dầu nhỏ đã hai ba mươi lượng bạc, một viên thuốc dưỡng da mất hai lượng bạc, một hũ mặt nạ thay đối làn da có giá hai mươi hai lượng và cả những loại thuốc bột khác ít thì năm lượng, nhiều thì mấy chục lượng. Thậm chí, còn có các bộ mỹ phẩm tốn cả vài trăm lượng, bên trong gồm có năm sáu loại uống và thoa. Tuy đa số dân chúng trong kinh thành đều có của cải hơn bên ngoài, nhưng cũng không mua nổi mấy thứ đắt đỏ như vậy!
Trong đó có rất nhiều người phàn nàn với quản sự hay đám tiểu nhị, dựa vào cái gì tinh dầu kia là sương sớm ngưng tụ trên cánh hoa cũng có giá mấy
chục lượng bạc?
Quản sự cũng không hoảng, hỏi lại đối phương: “Một giọt hai giọt không đáng bao nhiêu, nhưng một lọ có bao nhiêu giọt? Tất cả tinh dầu đều do những cô gái chưa lấy chồng cứ mỗi buối sáng lại tỉ mỉ chọn lựa từng giọt sương trên mỗi bông hoa mới có. Trong đó, sức người và sức của đã bỏ ra phải tính thế nào? Chẳng qua chỉ tốn có hơn mười lượng bạc, đã cực kỳ rẻ rồi…”
Những người khác:nghe cũng có lý ghê.
Hơn nữa, còn do những cô gái chưa chồng tự mình hứng, vậy càng đáng giá!
Sau khi nghe quản sự giải thích, những phu nhân tiểu thư không thiếu tiền kia lập tức cảm thấy mình được coi trọng, chỉ có những thứ mất rất nhiều công sức đế làm ra như chúng mới xứng
với thân phận của mình!
Chẳng phải chỉ là mười mấy lượng bạc thôi sao! Mua!
Hử? Trong những viên thuốc kia cũng bỏ thêm những dược liệu quý giá, dùng lâu dài thậm chí có thể trông trẻ hơn mười hai mươi tuổi? Thứ tốt như vậy thì đương nhiên phải mua, mua, mua!
Thấy số bạc đến trong tay quản sự càng ngày càng nhiều, Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương kích động đến đỏ mặt, trong đầu không ngừng tính toán trừ bỏ phí tốn thì sau này mỗi ngày mình có thế kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu là một tháng, lại có thế kiếm được bao nhiêu.
Chỉ mới tính sơ sơ đã cảm thấy hạnh phúc muốn xỉu!
Mọi người sau sảnh vẫn ở lại đến trưa, ngay cả cơm trưa cũng bảo nô tỳ đến cửa hàng gần đó mua một ít về ăn, hoàn toàn không nỡ đi về.
Thích Vy còn đỡ, Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương lại quyết định muốn ở lại đến khi đóng cửa, xem một ngày lời được bao nhiêu, trong lòng mới yên ổn được.
Sau buổi trưa, chiều lại có rất nhiều người lạ mặt đến, họ đều là khách nữ, đa số trên mặt đeo khăn trắng che mặt, ăn diện giống nhau. Nghĩ đến những chuyện ồn ào mấy ngày gần đây ở kinh thành thì cũng không khó đoán được thân phận của họ.
Những khách khứa khác đều khá tò mò về họ, lại không dám nhìn một cách trắng trợn. Đợi tuyển tú đó, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ nhanh chóng trở thành phi tần trong cung, người phụ
nữ của hoàng đế nên họ nào dám nhìn ngó lung tung, lỡ lại gặp họa thì sao.
Đám Phó Vân Thi lại mừng rỡ tít mắt, càng nhiều người đến thì các nàng càng kiếm được nhiều tiền hơn!
Ngoài ra, vì các nàng cố tình phát thiệp mời cho rất nhiều nữ quyến trong gia đinh quan to quyền quý trong kinh, nên giờ đã có khá nhiều người nể mặt, hoặc đơn gián là tò mò đến xem.
Thích Vy vô cùng tự tin với những gì mình làm, không sợ những người ngác nghi ngờ hiệu quả tốt hay xấu, chỉ cần họ thử thì đương nhiên sẽ thấy được hiệu quả.
Có điều để đảm bảo không có gì sai sót, nàng vẫn vô cùng khôn khéo đưa cho hoàng hậu, Vệ quý phi và ba vị phi tử khác một phần chăm sóc da, thuốc viên thanh lọc cơ thế, kem trắng da, tinh dầu
thượng hạng… có trong cửa hàng trước vài ngày. Sau đó, dựa theo cấp bậc khác nhau của họ mà điều chỉnh số lượng, hoàng hậu nhiều nhất, sau đó đến Vệ quý phi rồi cứ thế mà chia cho những người còn lại.
Ngay cả hoàng hậu, quý phi đều sử dụng thì lẽ nào những tiểu thư phu nhân kia không dùng theo và chạy theo phong trào?
Chỉ cần dùng theo, chắc chân sau này sẽ trở thành khách ruột của “Quốc Sắc Thiên Hương Lâu”!
Mấy nô tỳ bên cạnh ba người thấy sảnh trước nhộn nhịp vậy cũng cảm thấy vui cho chủ nhân nhà mình. Trong đó, Thanh Đại, Tố Dao và Lục Thanh Sương đều là những người thích hợp vì biết chữ nên sau này sẽ thay phiên nhau đến quản lý cửa hàng. Vì vậy, các nàng rất đế ý đến tình hình làm ăn của cửa hàng.
Các nàng thấy khách khứa rút tiền mua đồ thì còn vui hơn cả chủ nhân của mình.
Nhưng cũng có nhiều khách khứa bước vào cửa hàng với lòng tò mò lại bị giá cà quá cao sợ tới mức hết hồn. Một lọ tinh dầu nhỏ đã hai ba mươi lượng bạc, một viên thuốc dưỡng da mất hai lượng bạc, một hũ mặt nạ thay đối làn da có giá hai mươi hai lượng và cả những loại thuốc bột khác ít thì năm lượng, nhiều thì mấy chục lượng. Thậm chí, còn có các bộ mỹ phẩm tốn cả vài trăm lượng, bên trong gồm có năm sáu loại uống và thoa. Tuy đa số dân chúng trong kinh thành đều có của cải hơn bên ngoài, nhưng cũng không mua nổi mấy thứ đắt đỏ như vậy!
Trong đó có rất nhiều người phàn nàn với quản sự hay đám tiểu nhị, dựa vào cái gì tinh dầu kia là sương sớm ngưng tụ trên cánh hoa cũng có giá mấy
chục lượng bạc?
Quản sự cũng không hoảng, hỏi lại đối phương: “Một giọt hai giọt không đáng bao nhiêu, nhưng một lọ có bao nhiêu giọt? Tất cả tinh dầu đều do những cô gái chưa lấy chồng cứ mỗi buối sáng lại tỉ mỉ chọn lựa từng giọt sương trên mỗi bông hoa mới có. Trong đó, sức người và sức của đã bỏ ra phải tính thế nào? Chẳng qua chỉ tốn có hơn mười lượng bạc, đã cực kỳ rẻ rồi…”
Những người khác:nghe cũng có lý ghê.
Hơn nữa, còn do những cô gái chưa chồng tự mình hứng, vậy càng đáng giá!
Sau khi nghe quản sự giải thích, những phu nhân tiểu thư không thiếu tiền kia lập tức cảm thấy mình được coi trọng, chỉ có những thứ mất rất nhiều công sức đế làm ra như chúng mới xứng
với thân phận của mình!
Chẳng phải chỉ là mười mấy lượng bạc thôi sao! Mua!
Hử? Trong những viên thuốc kia cũng bỏ thêm những dược liệu quý giá, dùng lâu dài thậm chí có thể trông trẻ hơn mười hai mươi tuổi? Thứ tốt như vậy thì đương nhiên phải mua, mua, mua!
Thấy số bạc đến trong tay quản sự càng ngày càng nhiều, Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương kích động đến đỏ mặt, trong đầu không ngừng tính toán trừ bỏ phí tốn thì sau này mỗi ngày mình có thế kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu là một tháng, lại có thế kiếm được bao nhiêu.
Chỉ mới tính sơ sơ đã cảm thấy hạnh phúc muốn xỉu!
Mọi người sau sảnh vẫn ở lại đến trưa, ngay cả cơm trưa cũng bảo nô tỳ đến cửa hàng gần đó mua một ít về ăn, hoàn toàn không nỡ đi về.
Thích Vy còn đỡ, Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương lại quyết định muốn ở lại đến khi đóng cửa, xem một ngày lời được bao nhiêu, trong lòng mới yên ổn được.
Sau buổi trưa, chiều lại có rất nhiều người lạ mặt đến, họ đều là khách nữ, đa số trên mặt đeo khăn trắng che mặt, ăn diện giống nhau. Nghĩ đến những chuyện ồn ào mấy ngày gần đây ở kinh thành thì cũng không khó đoán được thân phận của họ.
Những khách khứa khác đều khá tò mò về họ, lại không dám nhìn một cách trắng trợn. Đợi tuyển tú đó, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ nhanh chóng trở thành phi tần trong cung, người phụ
nữ của hoàng đế nên họ nào dám nhìn ngó lung tung, lỡ lại gặp họa thì sao.
Đám Phó Vân Thi lại mừng rỡ tít mắt, càng nhiều người đến thì các nàng càng kiếm được nhiều tiền hơn!