Cũng là một người yêu thích “Tây Du Ký”, Cổ quản gia vô cùng quan tâm đến tiến độ kế chuyện xưa của Thích Cẩm Dương.
Khi Thích Vy đang tiêu thực, vừa nhìn thấy quạt Ba Tiêu thì biết ngay, chưa đế con trai mờ miệng, nàng đã nói: “Kể đến Hoâ Diệm Sơn rồi, ba lần mượn quạt Ba Tiêu”.
Nói xong lại ghẹo Thích Tiếu Dương: “Bảy giờ con đi kế chuyện xưa cũng trang bị đầy đủ quá nhỉ, đến dụng cụ cũng đã chuẩn bị xong luôn rồi”.
“Đương nhiên!”, Thích Tiếu Dương đăc ý nâng cằm: “Như vậy mới sinh động, hơn nữa bây giờ trong kinh thành, Tây Du rất nối tiếng, chờ đến lúc con kể xong đoạn quạt Ba Tiêu, đoán chừng trong kinh sẽ nhanh chóng mô bán quạt Ba Tiêu”.
Thích Vy cũng nghĩ như thế, lúc trước nàng nói với CỐ quản gia chuyện chế tác gậy Như Ý, vòng kim cô, món đồ này hiện đang được đám trẻ con trong thành ưa thích, bao gồm cả vòng kim cỏ, bất kế xuất thản là gia đình quyền quý hay là con cái nhà thường dán đều rất thích, Cổ quân gia còn sai người sai người làm vòng tay hình vòng kim cô tạo nèn một làn sóng mới giúp cho vương phủ kiếm lời không ít bạc.
Thích Tiếu Dương cất quạt Ba Tiêu đi, sau đó vẩy tay với nàng và Cơ Vấn Thiên: “Được rồi, con đi thư viện đây, tạm biệt. Đừng nhớ con quá đó!”
Phu thê hai người bật cười rồi lâc đầu.
Sau khi Thích Tiếu Dương ra cửa, hai người trong đại sành ngồi một lúc, Thích Vy hồ nghi hỏi Cơ Vấn Thiên: “Hôm nay ngươi không ra ngoài sao?”
Cơ Vấn Thiên cười khẽ, dùng đầu ngón tay ngoắc lấy một lọn tóc của nàng, cúi xuống hôn lên, ái muội nói: “ừ, không ra, ớ nhà cùng nàng!”
Thích Vy: Mới sáng sớm tinh mơ mà phát
điên cái gì thế hả!
Nghĩ đến môi sáng đều có thế tận mắt nhìn thấy bộ ngực màu mật, còn có người nào đó luôn phóng ra sức hút của giống đực, nét mặt Thích Vy nghiêm túc trong chốc lát: “Khụ, đợi lát nữa ta còn phải giúp Trác Bất Phàm trị liệu đợt hai, thuận tiện giúp ngươi làm thêm thuốc bố!”
“Vừa lúc, nếu là thuốc của ta, ta đương nhiên sẽ muốn giúp nàng!”
Thích Vy: Được rồi, ngươi vui vẻ thì tốt!
Cơ Vấn Thiên nói là giúp đỡ Thích Vy, nhưng cũng không thật sự động tay giúp nàng xử lý dược liệu, về cơ bân là hằn ngồi cạnh nàng xử lý một số công việc trong quản đội không quá trọng yếu, cùng với công văn từ đất phong đưa đến.
Chờ tới lúc xử lý xong đống công văn, nhìn nàng chế tác thuốc viên, hắn bồng nhớ đến một chuyện: “Tên nam sủng gì kia của Cơ vỏ Song, nàng còn nhớ tên hân không?”
Thích Vy ngấng đầu: “Chuyện mới xảy ra hai ngày trước, ta cũng chưa đến mức già cả lú lẫn, đương nhiên còn nhớ rõ, hình như gọi là Liều Hoan đúng không? Có chuyện gì à?”
Cơ Vấn Thiên nhàn nhạt nói: “Hân chết rồi!”
Thích Vy dừng động tác trên tay lại “Bệnh chết?”, Cơ Vấn Thiên nờ nụ cười không rõ ý vị.
Thích Vy vừa thấy phản ứng của hắn thì lập tức biết có vấn đề, buông thuốc viên trong tay, dùng đầu gối húc hán một chút: “Đừng úp úp mờ mở, mau nối!”
Cơ Vấn Thiên nhìn vòng eo thon của nàng dán sát vào eo mình, trong lòng cảm thấy vui sướng không rõ nguyên do, hăn nói: “Nói là bệnh chết thì không báng nói là bị Cơ Vô Song giày vò đến chết.”
“Giày vò kiếu gì?”, Thích Vy tự động tướng tượng, chảng lẽ ở thời điểm làm chuyện đó, không chịu được “tình câm mãnh liệt” của trưởng công chúa mà chết?
Cơ Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường: “Cơ Vô Song rất giỏi dùng roi, roi dài không thế rời tay!”
Thích Vy:”!”. Trong nháy mắt đã hiếu!
Thích Vy thở dài: “Hoàng thất mấy người đều như thế sao?”
Cơ Vấn Thiên cạn lời, nói: “Chỉ mình Cơ Vô Song, không thế đánh đồng cả hoàng thất bọn ta được!”, cái loại tiếng xấu này hãn không muốn nhận lấy đâu.
Thích Vy cảm thấy lạ: “Nữ nhân độc ác như thế này mà vẫn là trưởng công chúa à, sao lúc trước tiên hoàng không mang nàng ta theo nhỉ!”
Cơ Vấn Thiên:”?”
Đùa chút thôi, lần này Cơ Vô Song đúng là có chút quá mức hoặc nói đúng hơn, chuyện này đối với nàng ta là chuyện bình thường.
Nguyên nhân khiến cho tên nam sủng của Cơ Vô Song “phát bệnh”, xét đến cùng là do nàng ta đánh đến mức phát sốt, vết thương trên người nhiễm trùng thối rữa.
Lang trung trong kinh thành y thuật cũng không hề kém, nhưng sao có thế chữa khỏi Liễu Hoan liên tục bị Cơ Vô Song tặng thêm thương tích cơ chứ!
Vầy thì ai mà trị được?
Nói là các vị đại phu không trị được thì chi bằng nói là do Cơ Vô Song căn bản không cho nam sủng của nàng ta con đường sống.
Khi Thích Vy đang tiêu thực, vừa nhìn thấy quạt Ba Tiêu thì biết ngay, chưa đế con trai mờ miệng, nàng đã nói: “Kể đến Hoâ Diệm Sơn rồi, ba lần mượn quạt Ba Tiêu”.
Nói xong lại ghẹo Thích Tiếu Dương: “Bảy giờ con đi kế chuyện xưa cũng trang bị đầy đủ quá nhỉ, đến dụng cụ cũng đã chuẩn bị xong luôn rồi”.
“Đương nhiên!”, Thích Tiếu Dương đăc ý nâng cằm: “Như vậy mới sinh động, hơn nữa bây giờ trong kinh thành, Tây Du rất nối tiếng, chờ đến lúc con kể xong đoạn quạt Ba Tiêu, đoán chừng trong kinh sẽ nhanh chóng mô bán quạt Ba Tiêu”.
Thích Vy cũng nghĩ như thế, lúc trước nàng nói với CỐ quản gia chuyện chế tác gậy Như Ý, vòng kim cô, món đồ này hiện đang được đám trẻ con trong thành ưa thích, bao gồm cả vòng kim cỏ, bất kế xuất thản là gia đình quyền quý hay là con cái nhà thường dán đều rất thích, Cổ quân gia còn sai người sai người làm vòng tay hình vòng kim cô tạo nèn một làn sóng mới giúp cho vương phủ kiếm lời không ít bạc.
Thích Tiếu Dương cất quạt Ba Tiêu đi, sau đó vẩy tay với nàng và Cơ Vấn Thiên: “Được rồi, con đi thư viện đây, tạm biệt. Đừng nhớ con quá đó!”
Phu thê hai người bật cười rồi lâc đầu.
Sau khi Thích Tiếu Dương ra cửa, hai người trong đại sành ngồi một lúc, Thích Vy hồ nghi hỏi Cơ Vấn Thiên: “Hôm nay ngươi không ra ngoài sao?”
Cơ Vấn Thiên cười khẽ, dùng đầu ngón tay ngoắc lấy một lọn tóc của nàng, cúi xuống hôn lên, ái muội nói: “ừ, không ra, ớ nhà cùng nàng!”
Thích Vy: Mới sáng sớm tinh mơ mà phát
điên cái gì thế hả!
Nghĩ đến môi sáng đều có thế tận mắt nhìn thấy bộ ngực màu mật, còn có người nào đó luôn phóng ra sức hút của giống đực, nét mặt Thích Vy nghiêm túc trong chốc lát: “Khụ, đợi lát nữa ta còn phải giúp Trác Bất Phàm trị liệu đợt hai, thuận tiện giúp ngươi làm thêm thuốc bố!”
“Vừa lúc, nếu là thuốc của ta, ta đương nhiên sẽ muốn giúp nàng!”
Thích Vy: Được rồi, ngươi vui vẻ thì tốt!
Cơ Vấn Thiên nói là giúp đỡ Thích Vy, nhưng cũng không thật sự động tay giúp nàng xử lý dược liệu, về cơ bân là hằn ngồi cạnh nàng xử lý một số công việc trong quản đội không quá trọng yếu, cùng với công văn từ đất phong đưa đến.
Chờ tới lúc xử lý xong đống công văn, nhìn nàng chế tác thuốc viên, hắn bồng nhớ đến một chuyện: “Tên nam sủng gì kia của Cơ vỏ Song, nàng còn nhớ tên hân không?”
Thích Vy ngấng đầu: “Chuyện mới xảy ra hai ngày trước, ta cũng chưa đến mức già cả lú lẫn, đương nhiên còn nhớ rõ, hình như gọi là Liều Hoan đúng không? Có chuyện gì à?”
Cơ Vấn Thiên nhàn nhạt nói: “Hân chết rồi!”
Thích Vy dừng động tác trên tay lại “Bệnh chết?”, Cơ Vấn Thiên nờ nụ cười không rõ ý vị.
Thích Vy vừa thấy phản ứng của hắn thì lập tức biết có vấn đề, buông thuốc viên trong tay, dùng đầu gối húc hán một chút: “Đừng úp úp mờ mở, mau nối!”
Cơ Vấn Thiên nhìn vòng eo thon của nàng dán sát vào eo mình, trong lòng cảm thấy vui sướng không rõ nguyên do, hăn nói: “Nói là bệnh chết thì không báng nói là bị Cơ Vô Song giày vò đến chết.”
“Giày vò kiếu gì?”, Thích Vy tự động tướng tượng, chảng lẽ ở thời điểm làm chuyện đó, không chịu được “tình câm mãnh liệt” của trưởng công chúa mà chết?
Cơ Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường: “Cơ Vô Song rất giỏi dùng roi, roi dài không thế rời tay!”
Thích Vy:”!”. Trong nháy mắt đã hiếu!
Thích Vy thở dài: “Hoàng thất mấy người đều như thế sao?”
Cơ Vấn Thiên cạn lời, nói: “Chỉ mình Cơ Vô Song, không thế đánh đồng cả hoàng thất bọn ta được!”, cái loại tiếng xấu này hãn không muốn nhận lấy đâu.
Thích Vy cảm thấy lạ: “Nữ nhân độc ác như thế này mà vẫn là trưởng công chúa à, sao lúc trước tiên hoàng không mang nàng ta theo nhỉ!”
Cơ Vấn Thiên:”?”
Đùa chút thôi, lần này Cơ Vô Song đúng là có chút quá mức hoặc nói đúng hơn, chuyện này đối với nàng ta là chuyện bình thường.
Nguyên nhân khiến cho tên nam sủng của Cơ Vô Song “phát bệnh”, xét đến cùng là do nàng ta đánh đến mức phát sốt, vết thương trên người nhiễm trùng thối rữa.
Lang trung trong kinh thành y thuật cũng không hề kém, nhưng sao có thế chữa khỏi Liễu Hoan liên tục bị Cơ Vô Song tặng thêm thương tích cơ chứ!
Vầy thì ai mà trị được?
Nói là các vị đại phu không trị được thì chi bằng nói là do Cơ Vô Song căn bản không cho nam sủng của nàng ta con đường sống.