Thái độ của Thích Vy rất kiên quyết: “Không ai nói trước được chuyện sau này, trước khi lấy ta, ngươi có liệu trước được đến nay sẽ có Thích Tiểu Dương không? Có thể thấy tương lai không thể đoán trước được, hứa suông không có giá trị, phải ký tên thì ký tên, như vậy, sau này chúng ta sống chung cũng có thể yên tâm hơn”.
Dù sao trên đó nàng đã đặc biệt viết rõ ràng sẽ không câu kết với thái hậu đối phó hắn, hắn cũng không bị thiệt.
Còn về hắn nói không có tha thiết với chuyện nam nữ, Thích Vy lại không để tâm.
Đương nhiên, rất nhiều ngày sau đó, khi nàng cũng chỉ có thể đỡ cái lưng bị hành đến muốn gãy mà nghiến răng kèn kẹt, nàng đã biết hối hận cũng không kịp.
Cái gì mà không tha thiết, đúng là cái miệng đàn ông, đồ quỷ gạt người, đều là lừa gạt, vô sỉ y hệt như nói ‘ta chỉ sượt nhẹ qua chứ không cho vào đâu’, lưng cũng sắp gãy rồi mà kêu không tha thiết? Mẹ kiếp, nếu tha thiết thì sẽ không kết thúc dừng lại như động cơ, con mẹ nó, còn sắp chọc thủng cả người nàng!
Không làm cho hắn thuốc tiết dục tịnh tâm thì hắn không biết lợi hại! Hai người đàm phán hơn nửa canh giờ mới thống nhất ý kiến, trong đó điều kiện chủ yếu nhất chính là Thích Vy không được vô duyên vô cớ bỏ đi, nếu Cơ Vấn Thiên không cố ý tổn hại nàng, ép nàng và Thích Cẩm Dương, thì nàng phải sống trong Vương Phủ năm năm.
Qua một khoảng thời gian nữa, Cơ Vấn Thiên vẫn sẽ xin hoàng thượng sắc phong Thích Cẩm Dương làm thế tử, sau này nếu hắn thực sự làm việc không nên làm, có hành động quá đáng vượt qua giới hạn của nàng, ví dụ như phế Vương Phi như nàng, thêm người vào hậu viện, thể hiện uy thế uy hiếp đến lợi ích của hai mẹ con nàng, thì giải tán, rút bỏ thân phận thế tử, cho bọn họ rời đi an toàn.
Không những như vậy, còn phải cung cấp các loại tiền phụng dưỡng, phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất tuổi thanh xuân, tổng cộng mấy trăm ngàn lượng bạc.
Cơ Vấn Thiên không hề quan tâm đến tiền bạc, còn chủ động đề cập viết vào giấy thỏa thuận, sau này nàng và Thích Cẩm Dương có thể tùy ý chi ngân phiếu trong sổ Vương Phủ, không cần câu nệ hạn mức quy định.
Đám thị thiếp đó cũng tiêu nhiều bạc của hắn như vậy, không có lý nào hắn lại kẹt xỉ với Vương Phi và con trai của mình.
Chẳng phải bạc của hắn là để bọn họ tiêu sao?
Thích Vy rất hài lòng với thái độ của hắn, nhưng không định lấy nhiều hơn phần bạc mình đáng lấy.
Vẫn nên phải có chừng mực, nếu không, sẽ rơi vào cảnh đuối lý không ngóc đầu lên được.
Để bảo đảm sau này giấy thỏa thuận có thể phát huy tác dụng cần có, Thích Vy đặc biệt bảo hắn đóng con dấu với thân phận thân vương của hắn lên trên, chẳng may sau này hắn hối hận, chỉ cần nàng công bố giấy thỏa thuận này ra, danh tiếng của hắn sẽ mất hết.
Nhìn nàng cẩn thận cất giấy thỏa thuận đi, Cơ Vấn Thiên rõ ràng quan sát thấy vẻ mặt của nàng đã thả lỏng hơn trước đó, thậm chí rất dứt khoát đề xuất yêu cầu với hắn: “Ta muốn trưng dụng mấy căn phòng trống của Vương Phủ làm phòng khám, phòng điều trị, phòng thí nghiệm, còn có phòng dược để cất giữ dược liệu, phòng dược hiện giờ quá nhỏ”.
Cơ Vấn Thiên cong môi nói: “Bên cạnh chủ viện là lạc viện vốn chuẩn bị dành cho nàng, tất cả gian phòng ở đó nàng đều có thể sử dụng tùy ý”.
Thích Vy không lập tức nói cảm ơn, ngược lại tỏ vẻ mặt hiểu ra: “Ban đầu khi ta vừa đến Cổ quản gia còn nói cái gì mà Vương Phi đương nhiên phải ở cùng phòng với Vương gia, quả nhiên là gạt ta phải không”, chẳng phải rõ ràng có lạc viện dành riêng cho Vương Phi sao.
Cơ Vấn Thiên không đổi sắc mặt: “Ta cảm thấy hiện giờ chúng ta như vậy rất tốt”, hắn đã quen bên cạnh có nàng ngủ cùng, thậm chí quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, bây giờ muốn một mình chuyển sang phòng khác? Ha, đừng mơ.
Thích Vy nheo mắt nhìn thẳng mắt hắn hồi lâu, mới hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Ngày hôm sau, Thích Vy cho gọi mấy tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh đến giúp bài trí sân viện bên cạnh, ngoại trừ những căn phòng có công năng khác nhau mà nàng đề cập với Cơ Vấn Thiên, còn dự định khai phá phát triển thêm một vườn thuốc nhỏ trồng các loại hoa cỏ quý giá trong sân viện, trong viện cũng phơi không ít dược liệu có chất lượng tốt của Hồng Liên mới thu mua.
Trên tường nhà người khác đều treo tranh sơn thủy danh nhân, trong phòng khám của nàng lại treo các hình ảnh y học như huyệt vị châm cứu, cơ quan nội tạng cơ thể người, thậm chí còn đặc biệt nhờ quản gia giúp tìm người làm cho nàng hình người bằng đồng châm cứu về, đến lúc đó dạy A Tứ học kiến thức châm cứu mới trực quan hơn.
Thích Vy cũng không giấu con trai chuyện giấy thỏa thuận, sau khi Thích Tiểu Dương được biết, mấy ngày liền tâm trạng đều rất vui vẻ, không biết hào hứng cái gì, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm nàng và Cơ Vấn Thiên, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khiến người ta ớn lạnh, vừa nhìn là biết chắc chắn trong đầu đang suy nghĩ lung ta lung tung.
Trong khi Thích Vy bài trí ‘y viện’ riêng của nàng trong Vương Phủ, Cổ quản gia còn mang cho nàng rất nhiều dược liệu cực phẩm.
Những dược liệu này đều là lễ vật trong cung vào những dịp lễ tết hàng năm, hoặc là các nhà quyền quý tặng cho Cơ Vấn Thiên, một phần là thu hoạch, chiến lợi phẩm của các quyền quý ngoại tộc khi ở chiến trường, là tất cả bộ sưu tập dược liệu của Vương Phủ.
Dù sao trên đó nàng đã đặc biệt viết rõ ràng sẽ không câu kết với thái hậu đối phó hắn, hắn cũng không bị thiệt.
Còn về hắn nói không có tha thiết với chuyện nam nữ, Thích Vy lại không để tâm.
Đương nhiên, rất nhiều ngày sau đó, khi nàng cũng chỉ có thể đỡ cái lưng bị hành đến muốn gãy mà nghiến răng kèn kẹt, nàng đã biết hối hận cũng không kịp.
Cái gì mà không tha thiết, đúng là cái miệng đàn ông, đồ quỷ gạt người, đều là lừa gạt, vô sỉ y hệt như nói ‘ta chỉ sượt nhẹ qua chứ không cho vào đâu’, lưng cũng sắp gãy rồi mà kêu không tha thiết? Mẹ kiếp, nếu tha thiết thì sẽ không kết thúc dừng lại như động cơ, con mẹ nó, còn sắp chọc thủng cả người nàng!
Không làm cho hắn thuốc tiết dục tịnh tâm thì hắn không biết lợi hại! Hai người đàm phán hơn nửa canh giờ mới thống nhất ý kiến, trong đó điều kiện chủ yếu nhất chính là Thích Vy không được vô duyên vô cớ bỏ đi, nếu Cơ Vấn Thiên không cố ý tổn hại nàng, ép nàng và Thích Cẩm Dương, thì nàng phải sống trong Vương Phủ năm năm.
Qua một khoảng thời gian nữa, Cơ Vấn Thiên vẫn sẽ xin hoàng thượng sắc phong Thích Cẩm Dương làm thế tử, sau này nếu hắn thực sự làm việc không nên làm, có hành động quá đáng vượt qua giới hạn của nàng, ví dụ như phế Vương Phi như nàng, thêm người vào hậu viện, thể hiện uy thế uy hiếp đến lợi ích của hai mẹ con nàng, thì giải tán, rút bỏ thân phận thế tử, cho bọn họ rời đi an toàn.
Không những như vậy, còn phải cung cấp các loại tiền phụng dưỡng, phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất tuổi thanh xuân, tổng cộng mấy trăm ngàn lượng bạc.
Cơ Vấn Thiên không hề quan tâm đến tiền bạc, còn chủ động đề cập viết vào giấy thỏa thuận, sau này nàng và Thích Cẩm Dương có thể tùy ý chi ngân phiếu trong sổ Vương Phủ, không cần câu nệ hạn mức quy định.
Đám thị thiếp đó cũng tiêu nhiều bạc của hắn như vậy, không có lý nào hắn lại kẹt xỉ với Vương Phi và con trai của mình.
Chẳng phải bạc của hắn là để bọn họ tiêu sao?
Thích Vy rất hài lòng với thái độ của hắn, nhưng không định lấy nhiều hơn phần bạc mình đáng lấy.
Vẫn nên phải có chừng mực, nếu không, sẽ rơi vào cảnh đuối lý không ngóc đầu lên được.
Để bảo đảm sau này giấy thỏa thuận có thể phát huy tác dụng cần có, Thích Vy đặc biệt bảo hắn đóng con dấu với thân phận thân vương của hắn lên trên, chẳng may sau này hắn hối hận, chỉ cần nàng công bố giấy thỏa thuận này ra, danh tiếng của hắn sẽ mất hết.
Nhìn nàng cẩn thận cất giấy thỏa thuận đi, Cơ Vấn Thiên rõ ràng quan sát thấy vẻ mặt của nàng đã thả lỏng hơn trước đó, thậm chí rất dứt khoát đề xuất yêu cầu với hắn: “Ta muốn trưng dụng mấy căn phòng trống của Vương Phủ làm phòng khám, phòng điều trị, phòng thí nghiệm, còn có phòng dược để cất giữ dược liệu, phòng dược hiện giờ quá nhỏ”.
Cơ Vấn Thiên cong môi nói: “Bên cạnh chủ viện là lạc viện vốn chuẩn bị dành cho nàng, tất cả gian phòng ở đó nàng đều có thể sử dụng tùy ý”.
Thích Vy không lập tức nói cảm ơn, ngược lại tỏ vẻ mặt hiểu ra: “Ban đầu khi ta vừa đến Cổ quản gia còn nói cái gì mà Vương Phi đương nhiên phải ở cùng phòng với Vương gia, quả nhiên là gạt ta phải không”, chẳng phải rõ ràng có lạc viện dành riêng cho Vương Phi sao.
Cơ Vấn Thiên không đổi sắc mặt: “Ta cảm thấy hiện giờ chúng ta như vậy rất tốt”, hắn đã quen bên cạnh có nàng ngủ cùng, thậm chí quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, bây giờ muốn một mình chuyển sang phòng khác? Ha, đừng mơ.
Thích Vy nheo mắt nhìn thẳng mắt hắn hồi lâu, mới hừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Ngày hôm sau, Thích Vy cho gọi mấy tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh đến giúp bài trí sân viện bên cạnh, ngoại trừ những căn phòng có công năng khác nhau mà nàng đề cập với Cơ Vấn Thiên, còn dự định khai phá phát triển thêm một vườn thuốc nhỏ trồng các loại hoa cỏ quý giá trong sân viện, trong viện cũng phơi không ít dược liệu có chất lượng tốt của Hồng Liên mới thu mua.
Trên tường nhà người khác đều treo tranh sơn thủy danh nhân, trong phòng khám của nàng lại treo các hình ảnh y học như huyệt vị châm cứu, cơ quan nội tạng cơ thể người, thậm chí còn đặc biệt nhờ quản gia giúp tìm người làm cho nàng hình người bằng đồng châm cứu về, đến lúc đó dạy A Tứ học kiến thức châm cứu mới trực quan hơn.
Thích Vy cũng không giấu con trai chuyện giấy thỏa thuận, sau khi Thích Tiểu Dương được biết, mấy ngày liền tâm trạng đều rất vui vẻ, không biết hào hứng cái gì, thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm nàng và Cơ Vấn Thiên, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khiến người ta ớn lạnh, vừa nhìn là biết chắc chắn trong đầu đang suy nghĩ lung ta lung tung.
Trong khi Thích Vy bài trí ‘y viện’ riêng của nàng trong Vương Phủ, Cổ quản gia còn mang cho nàng rất nhiều dược liệu cực phẩm.
Những dược liệu này đều là lễ vật trong cung vào những dịp lễ tết hàng năm, hoặc là các nhà quyền quý tặng cho Cơ Vấn Thiên, một phần là thu hoạch, chiến lợi phẩm của các quyền quý ngoại tộc khi ở chiến trường, là tất cả bộ sưu tập dược liệu của Vương Phủ.