Tô phu nhân không phải là người hoàn toàn không biết chừng mực, bà ta cũng biết chuyện liên quan đến hai nước không phải là việc một nữ nhân như mình có thể tùy tiện tham gia vào, ngộ lỡ thực sự gây ra náo loạn gì, Thường Thắng Bá phủ sẽ bị cuốn vào trong.
Chỉ là rốt cuộc đáy lòng vẫn có chút không cam tâm.
Thường Thắng Bá hừ lạnh: "Có thời gian suy nghĩ lung tung còn không bằng giúp Chỉ Nhi tìm một gia đình phu quân phù hợp càng sớm càng tốt".
"Phu quân?", Tô phu nhân sửng sốt, cau mày đáp: "Lão gia, ông cũng không phải không biết Chỉ Nhi vẫn luôn lưu luyến không dứt với Dục vương, không phải hắn không gả".
"Không gả cái gì mà không gả!", sắc mặt Thường Thắng Bá thoáng chốc tối sầm lại: "Dục vương căn bản không thích Chỉ Nhi, không lẽ cứ để mặc con bé vì một mối hôn sự không có khả năng mà lỡ dở cả đời, trở thành một bà cô già?"
Vừa nhớ tới chuyện trước đó Dục vương còn cố ý đích thân mở lời kêu nữ nhi của ông ta đừng nhớ nhung việc tiến vào vương phủ nữa, ông ta liền hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất mà chui xuống!
Ngay cả tặng không người ta cũng không cần, còn dây dưa làm gì? Ông ta không muốn mất mặt thêm nữa.
Tô phu nhân do dự rồi: "Nhưng mà, e là Chỉ Nhi sẽ không đồng ý".
Thường Thắng Bá lập tức bùng lửa giận: "Nó không muốn cũng phải muốn, hôn nhân đại sự vốn nghe lệnh phụ mẫu và kết nối của bà mối, nào đến lượt nó làm chủ! Trước kia vì nuông chiều nó mà trì hoãn hai năm đã là quá đủ rồi, trong năm nay nhất định phải thu xếp xong hôn sự, nếu nó không thể tự mình lựa chọn, vậy bà chọn thay nó đi!"
Tô phu nhân thấy ông ta thực sự tức giận cũng không dám tiếp tục nữa, chỉ đành đồng ý, sau đó liền kể lại mọi chuyện với Tô Bạch Chỉ.
Tô Bạch Chỉ chẳng ngờ cha mình sẽ đột nhiên làm ra hành động như vậy, tất nhiên vô cùng phản kháng.
"Kinh thành này ngoại trừ Dục vương còn có người đàn ông nào khác xứng với con? Để con gả cho đám vô tích sự kia để hủy cả một đời sao?", Tô Bạch Chỉ tức đến mức cả gương mặt thanh tú đều đỏ bừng, hai mắt trợn trừng đầy phẫn hận, nào còn sót lại chút dịu dàng nũng nịu thường ngày.
Tô phu nhân đã sớm biết tính khí của nữ nhi mình nên hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ thở dài nói: “Dục vương đã chính miệng nói với cha con hậu viện vương phủ sẽ không nạp thêm người nữa, chúng ta cũng không còn cách nào khác, năm nay con đã mười bảy, nếu còn tiếp tục kéo dài sẽ thực sự không tìm được mối hôn sự thích hợp, chỉ có thể nhặt lại thứ người khác không chọn mà thôi".
Nếu Dục vương thực sự không có ý định nạp phi, sớm nói rõ ràng thực ra cũng là một chuyện tốt đối với nàng ta, còn hơn là dùng dằng tới khi tuổi xuân đẹp nhất qua đi, đến lúc đó Dục vương phủ bên kia mới nói không cần nàng ta, không phải là hai đầu mất trắng sao?
Đáng tiếc Tô Bạch Chỉ không hề coi trọng ai khác ngoài Dục vương, cũng không nguyện ý tiếp nhận lựa chọn tốt đẹp khác, cũng không tin Dục vương thực sự vô tình như vậy.
Trước đây bên ngoài cũng không phải không lưu truyền lời đồn nàng ta ái mộ Dục vương, mà nàng ta cũng cố ý tung ra tin tức hòng muốn Dục vương lưu tâm, nàng ta muốn tài năng có tài năng, muốn dung mạo có dung mạo, gia thế cũng không thua kém ai, nàng ta không tin một thiếu nữ như hoa như ngọc như mình chủ động bày tỏ tấm lòng Dục vương sẽ nỡ lòng từ chối, hoặc là nói, có lý do gì để cự tuyệt?
Bỗng nhiên nói không cần khiến nàng ta liền nghĩ tới đây không phải là ý định ban đầu của Dục vương, chắc chắn là Thích Vy đang thổi gió bên gối!
Vị trí Dục vương phi cũng đã cướp tới tay, dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà ngay cả một chút cơ hội nàng ta cũng không cho người khác? Nàng ta là cái thá gì?
Tô phu nhân thấy nàng hậm hực đến hai mắt đỏ hoe như sắp khóc, không phải không cảm thấy đau lòng, nhưng hôn sự của nữ nhi không thể trì hoãn thêm nữa, nếu Dục vương đã tỏ thái độ, bà ta cũng chỉ có thể nhẫn tâm nói: “Hai ngày này ta sẽ sàng lọc một vài nhà không tệ, con xem rồi chọn lấy một nhà đi. Nếu con không chọn được, cha con nhất định sẽ tự mình chọn một nhà mang lại lợi ích cho Bá phủ ta, không biết chừng người lúc đó được chọn lại càng không được lòng con, chính mình lựa chọn sẽ có thêm vài phần đường lui, con suy nghĩ cho kỹ đi”.
Nói xong liền rời khỏi phòng Tô Bạch Chỉ, để nàng ta tự mình suy xét.
“A!”, Tô Bạch Chỉ căm giận vung tay hất đổ mọi thứ có thể đập phá trong phòng, cả gương mặt cũng vặn vẹo vì lửa giận, nổi bật nhất là đôi mắt tràn đấy oán hận!
Thích, Vy!
Tô Bạch Chỉ ta và ngươi thề không đội trời chung!
“Hắt xì!”, Thích Vy hung hăng hắt xì một cái, cũng không thèm để ý mà tiếp tục lật xem mấy hộp dược liệu mà Thường Thắng Bá phủ vừa đưa tới.