“Mẫu phi, phụ vương đi đâu rồi? Sao con không nhìn thấy người?”, sau khi chạy một vòng với đám bạn nhỏ của mình, Cơ Tiểu Dương đột nhiên chạy đến bổ nhào vào ngực Thích Vy, thuận miệng hỏi.
Nét mặt Thích Vy thoáng khựng lại, liếc sang vị trí chủ vị, lúc này, nàng mới phát hiện đã hơn nửa canh giờ rồi vẫn chưa thấy Cơ Vấn Thiên quay về.
“Vương gia đi đâu rồi, sao không thấy?”, Thích Vy gọi một người hầu đến hỏi.
Người hầu hoang mang lắc đầu.
Sau đó Thích Vy hỏi thêm vài người nữa, thậm chí hỏi cả Cổ quản gia nhưng vẫn không có câu trả lời.
Việc này khiến nàng không nhịn được hoài nghi liệu có xảy ra chuyện gì hay không?
Thích Vy đứng dậy, dự định đích thân đi tìm. Vừa thấy nàng có ý định rời khỏi buổi tiệc, Cơ Vô Song liền lên tiếng ngăn cản: “Dục vương phi, hôm nay là yến tiệc mừng sinh nhật của Dục vương, ngươi thân là chủ mẫu, nên lưu lại tiếp khách, sao có thể bỏ lại chúng ta mà rời đi thế được?”
Thích Vy thản nhiên nói: “Không biết vương gia đã đi đâu, hắn mới là nhân vật chính, nhân vật chính mất tích thì sao bổn vương phi không đi tìm cho được?”
Cơ Vô Song bật cười: “Có thể là vương gia say rượu nên đã tìm một chỗ nghỉ chân, bởi vì vương gia không có ở đây nên ngươi càng phải đứng ra chủ trì đại cục mới đúng”.
Thích Vy đột nhiên híp mắt, nhìn chằm chằm Cơ Vô Song bằng ánh mắt dò xét: “Sao bổn vương phi lại có cảm giác trưởng công chúa đây không muốn ta đi tìm vương gia? Hẳn là ngươi biết hiện tại vương gia đang ở đâu?”
Mắt Cơ Vô Song lóe sáng, nàng ta vờ trấn định nói: “Bổn công chúa không biết ngươi đang nói gì, nơi này là vương phủ, bổn công chúa sao có thể biết được vương gia đã đi đâu”.
“Nếu đã không biết thì tránh ra, chớ có cản đường bổn vương phi”, Thích Vy tỏ thái độ mất kiên nhẫn, bọn họ tưởng nàng bị đần à? Thái độ kỳ quái như vậy hiển nhiên là có người đang tính kế nam nhân của nàng, thủ đoạn cũ kỹ loại này sớm đã bị dùng nát rồi.
Cơ Vô Song vẫn tiếp tục ngăn phía trước nàng, thái độ như vậy không chỉ Thích Vy, mà tất cả những vị khách ngồi gần đó đều cảm thấy có vấn đề.
Cơ Vô Song cũng biết hành động của mình sẽ khiến người khác hoài nghi, nàng ta nhẩm tính, thấy thời gian cũng không sai biệt cho lắm liền đổi giọng, nhìn sang một vị trí trống trong bàn, lớn tiếng nói: “Lại nói, sao không thấy Vân Phỉ đâu vậy nhỉ, vừa nãy bảo tìm một chỗ nghỉ tạm, nhưng đã lâu rồi vẫn chưa trở lại?”
Thích Vy híp mắt, trực giác nói với nàng những lời này của Cơ Vô Song không có thiện ý gì cả, nàng quay đầu liếc nhìn chỗ của Trầm Vân Phỉ, quả nhiên không thấy nàng ta đâu.
Vốn đã không thấy Cơ Vấn Thiên, giờ người vẫn luôn nhớ thương hắn là Trầm Vân Phỉ cũng biến mất… sắc mặt Thích Vy lập tức sa sầm.
Chẳng lẽ tên khốn kia đã bị tính kế thật?
Nghĩ đến việc hắn và Trầm Vân Phỉ đã xảy ra chuyện gì đó, trong mắt Thích Vy tràn đầy sát khí.
Nhận thấy có gì đó không đúng, ánh mắt Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương khi nhìn Thích Vy mang theo vài phần khẩn trương.
“Mau tìm người hỏi xem vương gia và Trầm cô nương hiện đang ở đâu!”, nói không chừng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Lúc này, khách không có mặt tại bàn không chỉ riêng Trầm Vân Phỉ, ít nhất cũng có dăm bảy người hẳn là đang đi dạo đâu đó ở hoa viên.
Nhắc đến cũng lạ, trước đó Thích Vy hỏi rất nhiều người, thậm chí Cổ quản gia cũng không rõ Cơ Vấn Thiên đang ở đâu. Nhưng lúc này, gọi vài tên người hầu đến, hỏi hướng đi của Trầm Vân Phỉ thì chẳng mấy chốc đã có người bẩm báo.
“Trầm cô nương say quá, dường như đã được dìu đến phòng khách”.
Ngay sau đó, một tên sai vặt lẩm bẩm nói: “Trước đó, hình như vương gia cũng đi về phía phòng khách”.
Hửm?!
Nghe vậy, những vị khách trước đó bị những lời của Cơ Vô Song hấp dẫn chú ý đều lộ vẻ sững sờ, bọn họ vô thức liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Một nam một nữ, một trước một sau đi đến phòng khách, là trùng hợp hay là…? Chẳng lẽ là đã hẹn ước từ trước…?
Một vài người vốn không hiểu rõ vương phủ, khi nhìn thấy sắc mặt hai mẹ con Thích Vy và Cơ Tiểu Dương đều biến thành màu đen, bọn họ thầm vui mừng, chủ động nói: “Nếu đã biết hành tung của vương gia và Trầm cô nương, chi bằng chúng ta cùng nhau đi xem thử đi”.
Hôm nay, đại trưởng công chúa, mẫu thân của Trầm Vân Phỉ, đã rất nể mặt đến tham dự, nghe thấy suy đoán của mọi người, sắc mặt bà ta vẫn luôn âm trầm.
Còn có người của Thích gia, là nhà mẹ đẻ Thích Vy, đáng lẽ ra bọn họ nên đứng về phía nàng, nhưng thoạt nhìn những người này đều tỏ vẻ chờ xem cuộc vui, trong đó có cả Thích Bá Hàn.