Trả thù
“Có phải có ai bắt nạt con không, nói cho mẫu thân nghe, mẫu thân giúp con xử lý bọn họ!”. Trong mắt Cơ Vô Song lộ ra vẻ hung ác, không ai sẽ hoài nghi nếu Từ Trạch Lương nói ra một cái tên, nàng ta sẽ bất chấp việc đối phương chỉ là một đứa bé nhỏ mà thật sự trừng phạt nghiêm khắc.
Kết quả…
“Còn không phải tên Thích Cẩm Dương kia sao!”. Từ Trạch Lương tức giận bất bình cáo trạng.
“Hả?”, Cơ Vô Song đột nhiên ngồi thẳng dậy, đối với cái chữ “Thích” này, hiện tại nàng vô cùng mẫn cảm.
“Thích Cẩm Dương? Có phải là con của Thích Vy hay không?”
“Ai?”, Từ Trạch Lương ngơ ngác một lúc: “Thích Vy là ai?”
Vẫn là nha hoàn thân cận thấp giọng nhắc: “Bẩm điện hạ, con trai của Dục Vương phi đúng là tên Thích Cẩm Dương”. Bởi vì chưa vào ngọc điệp nên đến nay vẫn theo họ mẫu thân.
Cơ Vô Song trào phúng: “Hừ, rõ ràng là huyết mạch của hoàng thất, thế mà lại theo họ mẹ, xem ra Cơ Vấn Thiên cũng không có coi trọng đứa con trai này như trong dự đoán!”
Bọn nha hoàng không dám hé răng, Trưởng công chúa có thể chỉ trích Dục vương, còn họ, với thân phận nô tỳ đê tiện hèn mọn này, có mượn gan trời, các nàng cũng không dám xen vào.
“Lương Nhi, đến nói cho mẫu thân nghe, thằng nhóc Thích Cẩm Dương đó làm gì con?”, Cơ Vô Song hỏi đầu Từ Trạch Lương.
Từ Trạch Lương căm giận trả lời: “Kể từ khi Thích Cẩm Dương kể chuyện xưa gì kia cho những người ớ thư viện Kiêu Dương nghe, đám người đó đều thích chạy theo Thích Cẩm Dương! Không ai nguyện ý tiếp tục đi theo con cả! Thích Cấm Dương còn chạy đến khoe khoang trước mặt con nữa! Thật tức chết con mà!”
Thật ra chuyện này hoàn toàn là do Từ Trạch Lương tự mình tướng tượng thái quá.
Cố ý chạy đến trước mặt cậu ta để khoe? Thích Cẩm Dương không có nhàn rỗi đến thế đâu, chẳng qua là thư viện Kiêu Dương quá lớn, tuổi tác chênh lệch sẽ sinh hoạt ở một khu vực khác nhau, bọn nhóc học vỡ lòng từ năm đến bảy tuổi đều sẽ cùng ở trong một viện chơi đùa, Thích Cấm Dương được một đám nhóc vây quanh vì họ muốn nghe kể chuyện xưa, thế là cảnh đó tất nhiên sẽ trở nên nổi bật.
Chỉ Từ Trạch Lương đi đến trong viện là có thể thấy được, chuyện này lập tức bị cậu cho là Thích Cấm Dương đang cố ý khoe khoang bản thân trước mặt cậu.
Đương nhiên, lúc mách lẻo với Cơ Vô Song, cậu cũng không nói cho mẫu thân mình rằng thật ra cậu cũng thích nghe Thích Cấm Dương kế chuyện xưa, cậu vô cùng thích Đại Thánh nhưng đàn em của mình đều bị Thích Cẩm Dương
cướp mất rồi, vậy chẳng phải là mất mặt lẳm à?
Cậu lại không thể giống như những người khác chạy đến nghe chuyện xưa, mắt thấy những người khác nghe đến tình tiết nào đó mà kích động kêu lên, cậu lại tức giận đến mức không thế nuốt nổi cơm, mấy ngày nay đều ăn ít đi một chén cơm, ngày bình thường cậu có thể ăn được ba chén cơm!
Hơn nữa, dựa vào gì mà Thích Cẩm Dương lại có uy phong như thế! Tuy rằng trước kia bên cạnh cậu cũng có đi theo vài người, nhưng từ trước đến nay đều không oai phong như Thích Cẩm Dương, hầu như học sinh trong lớp học đều xoay quanh Thích Cấm Dương, ngay cả tiên sinh cũng nói Thích Cẩm Dương học bài rất nhanh, ngày nào cũng khen!
Cơ Vô Song không phát hiện ra chút tâm tư ghen tị hâm mộ của trẻ con, nghe con trai của Thích Vy ức hiếp con trai mình, nàng ta giận đến đỏ cả mắt, nổi trận lôi đình.
“Được lắm! Hai mẹ con bọn chúng cố tình cấu kết ăn hiếp người khác đúng không! Thật sự cho rằng Cơ Vô Song ta là kẻ nhu nhược sao? Khinh người quá đáng!”
Từ Trạch Lương tuy thường xuyên nhìn thấy mẫu thân nổi giận với hạ nhân, nhưng rất ít khi đến gần mà xem, vì thế không nhịn được mà co rúm lại, Cơ Vô Song không chú ý đến điểm này, còn cúi đầu xúi giục: “Lương Nhi, con là con trai của Trưởng công chúa, thân phận tôn quý, không thể để người khác bắt nạt, nếu nó dám cướp bạn của con thì cứ dạy dỗ nó một trận, phải mạnh tay vào để nó biết được sự lợi hại của con”.
Từ Trạch Lương nghe được thì hai mắt toả sáng: “Vậy con nên làm như thế nào?”
“Con cứ như vậy…”, Cơ Vô Song dạy dỗ Từ Trạch Lương một trận, nhìn thấy nhi tử tiếp thu mà ra sức gật đầu, trên mặt mới lộ ra vài phần khoái ý.
Con trai của Dục Vương thì thế nào? Một đứa được nuôi lớn ở Ninh thành, hẳn là chưa trải sự đời, vì để hoà nhập với quyền quý mà cố ý kể chuyện xưa đế lấy lòng những đứa trẻ khác, đó còn không phải là chứng cứ à?
Cho dù Lương Nhi có thật sự đánh nó một trận, đối phương cũng không dám hé răng nửa lời.
Thích Vy, ngươi dám không nể mặt bổn công chúa, bổn công chúa phải xử đẹp con trai ngươi!
“Quản gia, quạt ba tiêu đã làm xong chưa?”, Thích Tiểu Dương ăn cơm sáng xong không nhịn được mà truy hỏi Cổ quản gia.
Cổ quản gia cười ha hả đưa cây quạt đã chuẩn bị cho cậu: “Tiểu chủ tử, cái này là đế phục vụ cho chuyện xưa cần kể hôm nay sao? Tiếp đến là kể đến chuyện gì?”
“Có phải có ai bắt nạt con không, nói cho mẫu thân nghe, mẫu thân giúp con xử lý bọn họ!”. Trong mắt Cơ Vô Song lộ ra vẻ hung ác, không ai sẽ hoài nghi nếu Từ Trạch Lương nói ra một cái tên, nàng ta sẽ bất chấp việc đối phương chỉ là một đứa bé nhỏ mà thật sự trừng phạt nghiêm khắc.
Kết quả…
“Còn không phải tên Thích Cẩm Dương kia sao!”. Từ Trạch Lương tức giận bất bình cáo trạng.
“Hả?”, Cơ Vô Song đột nhiên ngồi thẳng dậy, đối với cái chữ “Thích” này, hiện tại nàng vô cùng mẫn cảm.
“Thích Cẩm Dương? Có phải là con của Thích Vy hay không?”
“Ai?”, Từ Trạch Lương ngơ ngác một lúc: “Thích Vy là ai?”
Vẫn là nha hoàn thân cận thấp giọng nhắc: “Bẩm điện hạ, con trai của Dục Vương phi đúng là tên Thích Cẩm Dương”. Bởi vì chưa vào ngọc điệp nên đến nay vẫn theo họ mẫu thân.
Cơ Vô Song trào phúng: “Hừ, rõ ràng là huyết mạch của hoàng thất, thế mà lại theo họ mẹ, xem ra Cơ Vấn Thiên cũng không có coi trọng đứa con trai này như trong dự đoán!”
Bọn nha hoàng không dám hé răng, Trưởng công chúa có thể chỉ trích Dục vương, còn họ, với thân phận nô tỳ đê tiện hèn mọn này, có mượn gan trời, các nàng cũng không dám xen vào.
“Lương Nhi, đến nói cho mẫu thân nghe, thằng nhóc Thích Cẩm Dương đó làm gì con?”, Cơ Vô Song hỏi đầu Từ Trạch Lương.
Từ Trạch Lương căm giận trả lời: “Kể từ khi Thích Cẩm Dương kể chuyện xưa gì kia cho những người ớ thư viện Kiêu Dương nghe, đám người đó đều thích chạy theo Thích Cẩm Dương! Không ai nguyện ý tiếp tục đi theo con cả! Thích Cấm Dương còn chạy đến khoe khoang trước mặt con nữa! Thật tức chết con mà!”
Thật ra chuyện này hoàn toàn là do Từ Trạch Lương tự mình tướng tượng thái quá.
Cố ý chạy đến trước mặt cậu ta để khoe? Thích Cẩm Dương không có nhàn rỗi đến thế đâu, chẳng qua là thư viện Kiêu Dương quá lớn, tuổi tác chênh lệch sẽ sinh hoạt ở một khu vực khác nhau, bọn nhóc học vỡ lòng từ năm đến bảy tuổi đều sẽ cùng ở trong một viện chơi đùa, Thích Cấm Dương được một đám nhóc vây quanh vì họ muốn nghe kể chuyện xưa, thế là cảnh đó tất nhiên sẽ trở nên nổi bật.
Chỉ Từ Trạch Lương đi đến trong viện là có thể thấy được, chuyện này lập tức bị cậu cho là Thích Cấm Dương đang cố ý khoe khoang bản thân trước mặt cậu.
Đương nhiên, lúc mách lẻo với Cơ Vô Song, cậu cũng không nói cho mẫu thân mình rằng thật ra cậu cũng thích nghe Thích Cấm Dương kế chuyện xưa, cậu vô cùng thích Đại Thánh nhưng đàn em của mình đều bị Thích Cẩm Dương
cướp mất rồi, vậy chẳng phải là mất mặt lẳm à?
Cậu lại không thể giống như những người khác chạy đến nghe chuyện xưa, mắt thấy những người khác nghe đến tình tiết nào đó mà kích động kêu lên, cậu lại tức giận đến mức không thế nuốt nổi cơm, mấy ngày nay đều ăn ít đi một chén cơm, ngày bình thường cậu có thể ăn được ba chén cơm!
Hơn nữa, dựa vào gì mà Thích Cẩm Dương lại có uy phong như thế! Tuy rằng trước kia bên cạnh cậu cũng có đi theo vài người, nhưng từ trước đến nay đều không oai phong như Thích Cẩm Dương, hầu như học sinh trong lớp học đều xoay quanh Thích Cấm Dương, ngay cả tiên sinh cũng nói Thích Cẩm Dương học bài rất nhanh, ngày nào cũng khen!
Cơ Vô Song không phát hiện ra chút tâm tư ghen tị hâm mộ của trẻ con, nghe con trai của Thích Vy ức hiếp con trai mình, nàng ta giận đến đỏ cả mắt, nổi trận lôi đình.
“Được lắm! Hai mẹ con bọn chúng cố tình cấu kết ăn hiếp người khác đúng không! Thật sự cho rằng Cơ Vô Song ta là kẻ nhu nhược sao? Khinh người quá đáng!”
Từ Trạch Lương tuy thường xuyên nhìn thấy mẫu thân nổi giận với hạ nhân, nhưng rất ít khi đến gần mà xem, vì thế không nhịn được mà co rúm lại, Cơ Vô Song không chú ý đến điểm này, còn cúi đầu xúi giục: “Lương Nhi, con là con trai của Trưởng công chúa, thân phận tôn quý, không thể để người khác bắt nạt, nếu nó dám cướp bạn của con thì cứ dạy dỗ nó một trận, phải mạnh tay vào để nó biết được sự lợi hại của con”.
Từ Trạch Lương nghe được thì hai mắt toả sáng: “Vậy con nên làm như thế nào?”
“Con cứ như vậy…”, Cơ Vô Song dạy dỗ Từ Trạch Lương một trận, nhìn thấy nhi tử tiếp thu mà ra sức gật đầu, trên mặt mới lộ ra vài phần khoái ý.
Con trai của Dục Vương thì thế nào? Một đứa được nuôi lớn ở Ninh thành, hẳn là chưa trải sự đời, vì để hoà nhập với quyền quý mà cố ý kể chuyện xưa đế lấy lòng những đứa trẻ khác, đó còn không phải là chứng cứ à?
Cho dù Lương Nhi có thật sự đánh nó một trận, đối phương cũng không dám hé răng nửa lời.
Thích Vy, ngươi dám không nể mặt bổn công chúa, bổn công chúa phải xử đẹp con trai ngươi!
“Quản gia, quạt ba tiêu đã làm xong chưa?”, Thích Tiểu Dương ăn cơm sáng xong không nhịn được mà truy hỏi Cổ quản gia.
Cổ quản gia cười ha hả đưa cây quạt đã chuẩn bị cho cậu: “Tiểu chủ tử, cái này là đế phục vụ cho chuyện xưa cần kể hôm nay sao? Tiếp đến là kể đến chuyện gì?”