Thích Vy quan sát Lục Thanh Sương một hồi, xác định tâm trạng đối phương đang không quá vui vẻ, nhưng thấy nàng ta hình như không có ý định tâm sự với mình, Thích Vy cũng tinh tế không ép hỏi.
Mặc dù trước đó Phó Vân Thi đã từng gặp Thích Vy ở trong cung, nhưng lúc đó có nhiều người, nói vài chủ đề không dễ mở lời nhưng bây giờ chỉ có ba người họ đồng trang lứa ở đây, Phó Vân Thi không kiếm chế được sự nhiều chuyện của mình, hưng phấn kể rất nhiều “công tích” vĩ đại trước đây của Cơ Vô Song cho nàng nghe, tính ra số rắc rối còn nhiều hơn cả Trần Quý Dương, thậm chí còn có vài tin tức về quan hệ nam nữ bất chính gì đó.
Thích Vy nhìn Phó Vân Thi nói đến mức mặt mày hớn hở, trong đầu mới nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng của đối phương lúc ở Triều Phượng Cung, quả nhiên là không thể phán đoán một người qua vẻ bề ngoài.
Tuy rằng Lục Thanh Sương nghe đến độ mặt hơi đỏ, nhưng hai mắt lại sáng ngời, rõ ràng nàng ta cũng rất thích thú, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu, hiển nhiên là cũng âm thầm hóng được không ít chuyện.
Nói rồi Phó Vân Thi còn không quên hỏi vài chi tiết vướng mắc giữa Thích Vy và Cơ Vô Song, chẳng hạn như tình hình khi Cơ Vô Song đến Vương phủ gây chuyện thế nào, vết thương của Cơ Cẩm Dương là sao và những chuyện tương tự.
Sau đó nàng ta cảm thấy mặt mình khá tái nhợt nên hỏi thêm: “Y thuật của ngươi tốt thế thật à? Vậy ngươi có thể bào chế ra thuốc làm cho người ta đẹp hơn hoặc giúp sắc mặt hồng hào hơn không?”
Lục Thanh Sương không khỏi cảm thấy hứng thú với chủ đề này, đến cả mấy nha hoàn đứng ở một bên cũng sáng rực hai mắt
Phụ nữ mà, ai mà không muốn trở nên xinh đẹp hơn, từ trước đến nay, chủ đề này đều rất được quan tâm.
Thích Vy cũng không khiến họ thất vọng, nhàn nhã nhấp một hớp trà rồi nói: “Tất nhiên là có, mà còn rất nhiều loại, muốn không nào?”
“Tất nhiên rồi”, Phó Vân Thi lập tức nói, Lục Thanh Sương cũng gật đầu.
“Mau nói xem, đó là thuốc gì, trong tay ngươi có sẵn không? Lấy ra cho ta xem thử”.
“Gấp gáp gì chứ? Bình thường ta cũng không dùng nên không chuẩn bị sẵn đâu”, nói chính xác hơn là lúc sinh Cơ Tiểu Dương, vì để không ảnh hưởng đến con trai, cho dù là sản phẩm tự nhiên, nếu có thể tránh nàng đều tránh sử dụng, nói chung là sống hơi xuề xoà.
Sau khi được Phó Vân Thi nhắc nhở thì nàng mới nhận ra bây giờ Cơ Tiểu Dương đã năm tuổi rồi, thường ngày cũng không cần nàng quá chú ý nữa, có lẽ nàng cũng nên tự chăm sóc bản thân một chút.
Nàng cũng là phụ nữ, nàng cũng yêu thích cái đẹp.
Lục Thanh Sương: “Ngươi nói có rất nhiều loại, là son phấn sao? Hay là giống thuốc thang uống khi bị bệnh?”
Thích Vy: “Đều không phải, mặc dù yêu cái đẹp là thiên tính của con người, nhưng nếu mỗi lần muốn làm đẹp đều phải uống thuốc thì e là không có mấy ai kiên trì nổi đâu”.
Phó Vân Thi: “Đúng thế, mặc dù ta thường xuyên phải uống thuốc nhưng nếu có thể không uống thì ta cũng chẳng đụng vào”.
“Ý ta là trong những thứ giúp làm đẹp dưỡng da, có vài loại là thuốc viên, cũng có loại giống mặt nạ đắp lên mặt, thậm chí có những sản phẩm dạng sương (lộ), mỗi lần dưỡng da, cứ thoa lên mặt hàng ngày là sẽ tự hấp thụ”.
“Dạng sương?”, Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương đều cảm thấy khó hiểu: “Sương có thể làm cho nữ nhân trở nên đẹp hơn à?”
“Dĩ nhiên sương thông thường không thể, chủ yếu là sương hoa, bôi lên mặt có thể làm da của con người khỏe đẹp, nhưng sương ngưng tụ từ hoa rất ít, phải thu thập mỗi ngày mới đủ thoa lên mặt, như thế thì tốn công tốn sức lại xa xỉ nhưng hiệu quả tất nhiên là tốt, hơn nữa bôi sương hoa lên mặt, trên người sẽ có mùi hoa”.
“Thực ra các loại sương đều có tác dụng khác nhau, chẳng hạn như sương lá bách có thể cải thiện thị lực khi dùng để rửa mặt vào buổi sáng, bôi sương lá hẹ có thể chữa được lang ben, sử dụng cam lộ thường xuyên có thể kéo dài tuổi thọ, còn có mưa lập xuân*, nếu phu thê uống chung một ly rồi lên giường thì xác suất mang thai sẽ rất cao”.
*bắt đầu tháng giêng âm lịch
Nghe nàng nói xong, hai mắt Lục Thanh Sương sáng rực: “Mưa lập xuân có tác dụng thần kỳ vậy thật à?”
Phó Vân Thi nhắc nhở: “Cho dù có hiệu quả kỳ diệu như vậy, nếu muốn thử thì cũng phải đợi đến năm sau”, lúc này đã sắp vào hạ, lập xuân đã qua non nửa năm, nếu muốn đợi lần sau thì phải hơn nửa năm sau mới được.
Mặc dù trước đó Phó Vân Thi đã từng gặp Thích Vy ở trong cung, nhưng lúc đó có nhiều người, nói vài chủ đề không dễ mở lời nhưng bây giờ chỉ có ba người họ đồng trang lứa ở đây, Phó Vân Thi không kiếm chế được sự nhiều chuyện của mình, hưng phấn kể rất nhiều “công tích” vĩ đại trước đây của Cơ Vô Song cho nàng nghe, tính ra số rắc rối còn nhiều hơn cả Trần Quý Dương, thậm chí còn có vài tin tức về quan hệ nam nữ bất chính gì đó.
Thích Vy nhìn Phó Vân Thi nói đến mức mặt mày hớn hở, trong đầu mới nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng của đối phương lúc ở Triều Phượng Cung, quả nhiên là không thể phán đoán một người qua vẻ bề ngoài.
Tuy rằng Lục Thanh Sương nghe đến độ mặt hơi đỏ, nhưng hai mắt lại sáng ngời, rõ ràng nàng ta cũng rất thích thú, thỉnh thoảng còn chen vào vài câu, hiển nhiên là cũng âm thầm hóng được không ít chuyện.
Nói rồi Phó Vân Thi còn không quên hỏi vài chi tiết vướng mắc giữa Thích Vy và Cơ Vô Song, chẳng hạn như tình hình khi Cơ Vô Song đến Vương phủ gây chuyện thế nào, vết thương của Cơ Cẩm Dương là sao và những chuyện tương tự.
Sau đó nàng ta cảm thấy mặt mình khá tái nhợt nên hỏi thêm: “Y thuật của ngươi tốt thế thật à? Vậy ngươi có thể bào chế ra thuốc làm cho người ta đẹp hơn hoặc giúp sắc mặt hồng hào hơn không?”
Lục Thanh Sương không khỏi cảm thấy hứng thú với chủ đề này, đến cả mấy nha hoàn đứng ở một bên cũng sáng rực hai mắt
Phụ nữ mà, ai mà không muốn trở nên xinh đẹp hơn, từ trước đến nay, chủ đề này đều rất được quan tâm.
Thích Vy cũng không khiến họ thất vọng, nhàn nhã nhấp một hớp trà rồi nói: “Tất nhiên là có, mà còn rất nhiều loại, muốn không nào?”
“Tất nhiên rồi”, Phó Vân Thi lập tức nói, Lục Thanh Sương cũng gật đầu.
“Mau nói xem, đó là thuốc gì, trong tay ngươi có sẵn không? Lấy ra cho ta xem thử”.
“Gấp gáp gì chứ? Bình thường ta cũng không dùng nên không chuẩn bị sẵn đâu”, nói chính xác hơn là lúc sinh Cơ Tiểu Dương, vì để không ảnh hưởng đến con trai, cho dù là sản phẩm tự nhiên, nếu có thể tránh nàng đều tránh sử dụng, nói chung là sống hơi xuề xoà.
Sau khi được Phó Vân Thi nhắc nhở thì nàng mới nhận ra bây giờ Cơ Tiểu Dương đã năm tuổi rồi, thường ngày cũng không cần nàng quá chú ý nữa, có lẽ nàng cũng nên tự chăm sóc bản thân một chút.
Nàng cũng là phụ nữ, nàng cũng yêu thích cái đẹp.
Lục Thanh Sương: “Ngươi nói có rất nhiều loại, là son phấn sao? Hay là giống thuốc thang uống khi bị bệnh?”
Thích Vy: “Đều không phải, mặc dù yêu cái đẹp là thiên tính của con người, nhưng nếu mỗi lần muốn làm đẹp đều phải uống thuốc thì e là không có mấy ai kiên trì nổi đâu”.
Phó Vân Thi: “Đúng thế, mặc dù ta thường xuyên phải uống thuốc nhưng nếu có thể không uống thì ta cũng chẳng đụng vào”.
“Ý ta là trong những thứ giúp làm đẹp dưỡng da, có vài loại là thuốc viên, cũng có loại giống mặt nạ đắp lên mặt, thậm chí có những sản phẩm dạng sương (lộ), mỗi lần dưỡng da, cứ thoa lên mặt hàng ngày là sẽ tự hấp thụ”.
“Dạng sương?”, Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương đều cảm thấy khó hiểu: “Sương có thể làm cho nữ nhân trở nên đẹp hơn à?”
“Dĩ nhiên sương thông thường không thể, chủ yếu là sương hoa, bôi lên mặt có thể làm da của con người khỏe đẹp, nhưng sương ngưng tụ từ hoa rất ít, phải thu thập mỗi ngày mới đủ thoa lên mặt, như thế thì tốn công tốn sức lại xa xỉ nhưng hiệu quả tất nhiên là tốt, hơn nữa bôi sương hoa lên mặt, trên người sẽ có mùi hoa”.
“Thực ra các loại sương đều có tác dụng khác nhau, chẳng hạn như sương lá bách có thể cải thiện thị lực khi dùng để rửa mặt vào buổi sáng, bôi sương lá hẹ có thể chữa được lang ben, sử dụng cam lộ thường xuyên có thể kéo dài tuổi thọ, còn có mưa lập xuân*, nếu phu thê uống chung một ly rồi lên giường thì xác suất mang thai sẽ rất cao”.
*bắt đầu tháng giêng âm lịch
Nghe nàng nói xong, hai mắt Lục Thanh Sương sáng rực: “Mưa lập xuân có tác dụng thần kỳ vậy thật à?”
Phó Vân Thi nhắc nhở: “Cho dù có hiệu quả kỳ diệu như vậy, nếu muốn thử thì cũng phải đợi đến năm sau”, lúc này đã sắp vào hạ, lập xuân đã qua non nửa năm, nếu muốn đợi lần sau thì phải hơn nửa năm sau mới được.