Các phi tần nghe thế thì hoảng sợ, Nhu phi không biết nghĩ đến điều gì mà mặt mày trắng bệch, hỏi lại: “Câu đó của Vương phi là thật sao? Không thể mở miệng nói bậy”.
Thích Vy thấy sắc mặt Nhu phi hơi lạ thì nghiêm túc nói: “Là điều trên sách cổ ghi lại, chứ không phải bốn vương phỉ nói bậy!”, là sách cổ ăn nói bậy bạ mà!
Ngoài trời có sương mù thì không thế làm chuyện phòng the? Trong phòng kéo rèm thì sao ngươi biết bên ngoài có sương mù hay không? Vừa nghe đã thấy nhảm nhí.
Hử? Nếu biết là nhảm nhí thì sao còn nói?
Dù sao nói ra cũng không mất miếng thịt nào, làm màu chút cũng chẳng hề gì, lỡ có ai mẻ tín coi nó trở thành sự thật thì sao?
Chẳng phải Hoàng đế tìm người thị tấm thì đều được ghi chép lại à? Đến lúc đó vừa hay cũng nghiệm chứng giúp nàng một chút, xem có phải là lừa người hay không.
Đương nhiên, lúc này nàng không ngờ tới mình sẽ phải chịu trách nhiệm bởi mấy câu nhanh mồm nhanh miệng này.
Thích Vy sợ các nàng hỏi tỉ mỉ thì mình không chống đỡ được nên nhanh chóng thay đổi một đề tài khiến các nàng cảm thấy hứng thú.
“Có những ngày không thích hợp chuyện phòng the, nhưng cũng có những hôm sẽ giúp mang thai con trai có tài có đức sống lâu trăm tuổi, hưởng thụ địa vị cao. Chẳng hạn như…”, nàng nói vài ngày cụ thể, quả nhiên phát hiện tất cả phi tần đều phấn khởi, dựng lổ tai lên nghe.
… Thật là dẻ dạy! .
Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn
Phó Vân Thi là thiếu nữ khuê các duy nhất ở đây, cứ việc nàng ta cảm thấy rất hứng thú với những gì Thích Vy nói nhưng lại chỉ có thể im lặng làm một cô gái giữ kẽ, thường thường phối hợp đỏ mặt vờ như xấu hổ, cũng khá là bận rộn.
Cuối cùng, Trần hoàng hậu ho một tiếng:
“Ngày tốt với ngày xấu kia cũng nhiều ghê, ta không nhớ được nhiều như vậy. Đệ muội này, lát nữa muội có thể ghi lại cho ta một bản không?”
Những phi tần khác cũng sáng mắt lên, có vài người ngo ngoe rục rịch, chỉ là ngại Hoàng hậu nên không tiện mở miệng. Vệ quý phi lại chẳng hề e dè, trực tiếp nói với Trần hoàng hậu: “Vậy lát nữa muội muội cũng sai người đến chổ tỷ tỷ chép lại một bản nhé, chưa biết chừng còn có thể giúp Đình Dung và Đình Phong có thêm mấy huynh đệ nữa ấy chứ”.
Các phi tần càng kích động.
Trần hoàng hậu liếc nàng ta một cái rồi nói: “Muội tuỳ ý”.
Cuối cùng, Thích Vy chẳng những ghi ra những ngày đặc biệt, còn để lại vài phương thuốc.
Mùa xuân dùng năm thang canh kéo dài tuổi thọ và nhiều loại thuốc bố. Mùa hè dùng ba thang canh bổ thận, uống một hai viên Hoàng Kỳ. Mùa đông uống hai, ba liều rượu thuốc, mãi đến sang xuân thì ngừng. Nếu cứ thế làm cả đời thì có thể giúp cơ thế khỏe mạnh, khỏng bệnh không tai.
Chẳng bệnh chẳng tai thật khỏng thì nàng cũng không rõ lắm, nhưng chẳc chẳn là tốt cho sức khỏe.
Nếu nói ban đầu các phi tần đều không tin bản lĩnh của Thích Vy thì bây giờ các nàng lại ước gì thân thiết với nàng hơn để học được càng nhiều những thủ đoạn giành lấy sủng ái.
Tiếc là chắng được bao lâu, bên ngoài Triều Phượng Cung đã có người tới báo phu nhân Lại bộ Thượng Thư và phu nhân Thường Thắng Bá đã rời khỏi An Bình Cung. Hai người này lần lượt là người nhà mẹ của Nhàn phi và Nhu phi, cả hai không thế mặc kệ họ đế ngồi ở đây, vậy nên chỉ có thế tiếc nuối và không cam lòng tạm biệt Hoàng hậu, gọi theo con mình rời đi trước. Trước khi đi, họ còn không quên dặn Thích Vy có rảnh thì đến cung của mình chơi.
Thích Vy chỉ cười chứ không đáp lại những lời mời ấy.
Hai vị phi tử vừa đi, Tính phi cũng không nán lại, sau đó là Vệ quý phi cũng dẫn theo Hoa Dung công chúa cùng lục hoàng tử rời khỏi cung Hoàng hậu. Cuối cùng, chỉ còn lại có Hoàng hậu, Phó Vân Thi, thái tử và Cơ Đình Lan.
Thích Vy và Thích Cẩm Dương ăn xong cơm trưa rồi mới rời khỏi Triều Phượng Cung.
Nàng vừa rời khỏi là Hoàng thượng Cơ Vô Dạ nhận được tin tức từ trước đã đến lấy phương thuốc và lịch sinh hoạt phòng the do Thích Vy để lại.
Cơ Vô Dạ cố ý gọi ngự y ở Thái Y Viện đến xem phương thuốc này, khi ngựy nói nó quả thật có lợi cho dưỡng sinh thì lập tức hạ chỉ: “Sau này cứ dựa theo hướng dẫn này đế chuẩn bị thuốc cho trẫm dùng! vẫn dùng đến khi trẩm trăm tuổi!”, hắn ta phải tranh thủ làm một vị hoàng đế khỏe mạnh sống lâu!
Còn cả cái lịch quan hệ vợ chồng này, Cơ Vô Dạ ngó một cái rồi ho ra vẻ một tiếng, nghiêm túc căn dặn tổng quản thái giám bên cạnh mình: “Đưa đến Kính Sự Phòng đi, sau này, vào những ngày không nên gì kia thỉ đừng sắp xếp thị tẩm. Nếu hôm đó trẩm muốn đến cung nào thì nhớ nhắc nhở trẫm”.
Đương nhiên, những ngày thích hợp thì cũng nên nhắc nhở hắn ta. Cơ Vô Dạ cũng mong có thế khai chi tán diệp cho hoàng thất, càng nhiều con cháu thì càng có phúc mà.
Nhưng mà…
“Hồi đó Thích Vy gả cho Vấn Thiên, chỉ một đêm đã có Cẩm Dương, chẳng lẽ cũng đã tính trước ngày giờ tốt?”, Cơ Vô Dạ như nghĩ đến gì đó, cảm thấy mình thật là thông minh!
Hân ta hoàn toàn quên mất hôm cưới Vương phi là ngày do Khâm Thiên Giám tính, Thích Vy hoàn toàn không thế làm chủ được.
Thích Vy thấy sắc mặt Nhu phi hơi lạ thì nghiêm túc nói: “Là điều trên sách cổ ghi lại, chứ không phải bốn vương phỉ nói bậy!”, là sách cổ ăn nói bậy bạ mà!
Ngoài trời có sương mù thì không thế làm chuyện phòng the? Trong phòng kéo rèm thì sao ngươi biết bên ngoài có sương mù hay không? Vừa nghe đã thấy nhảm nhí.
Hử? Nếu biết là nhảm nhí thì sao còn nói?
Dù sao nói ra cũng không mất miếng thịt nào, làm màu chút cũng chẳng hề gì, lỡ có ai mẻ tín coi nó trở thành sự thật thì sao?
Chẳng phải Hoàng đế tìm người thị tấm thì đều được ghi chép lại à? Đến lúc đó vừa hay cũng nghiệm chứng giúp nàng một chút, xem có phải là lừa người hay không.
Đương nhiên, lúc này nàng không ngờ tới mình sẽ phải chịu trách nhiệm bởi mấy câu nhanh mồm nhanh miệng này.
Thích Vy sợ các nàng hỏi tỉ mỉ thì mình không chống đỡ được nên nhanh chóng thay đổi một đề tài khiến các nàng cảm thấy hứng thú.
“Có những ngày không thích hợp chuyện phòng the, nhưng cũng có những hôm sẽ giúp mang thai con trai có tài có đức sống lâu trăm tuổi, hưởng thụ địa vị cao. Chẳng hạn như…”, nàng nói vài ngày cụ thể, quả nhiên phát hiện tất cả phi tần đều phấn khởi, dựng lổ tai lên nghe.
… Thật là dẻ dạy! .
Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn
Phó Vân Thi là thiếu nữ khuê các duy nhất ở đây, cứ việc nàng ta cảm thấy rất hứng thú với những gì Thích Vy nói nhưng lại chỉ có thể im lặng làm một cô gái giữ kẽ, thường thường phối hợp đỏ mặt vờ như xấu hổ, cũng khá là bận rộn.
Cuối cùng, Trần hoàng hậu ho một tiếng:
“Ngày tốt với ngày xấu kia cũng nhiều ghê, ta không nhớ được nhiều như vậy. Đệ muội này, lát nữa muội có thể ghi lại cho ta một bản không?”
Những phi tần khác cũng sáng mắt lên, có vài người ngo ngoe rục rịch, chỉ là ngại Hoàng hậu nên không tiện mở miệng. Vệ quý phi lại chẳng hề e dè, trực tiếp nói với Trần hoàng hậu: “Vậy lát nữa muội muội cũng sai người đến chổ tỷ tỷ chép lại một bản nhé, chưa biết chừng còn có thể giúp Đình Dung và Đình Phong có thêm mấy huynh đệ nữa ấy chứ”.
Các phi tần càng kích động.
Trần hoàng hậu liếc nàng ta một cái rồi nói: “Muội tuỳ ý”.
Cuối cùng, Thích Vy chẳng những ghi ra những ngày đặc biệt, còn để lại vài phương thuốc.
Mùa xuân dùng năm thang canh kéo dài tuổi thọ và nhiều loại thuốc bố. Mùa hè dùng ba thang canh bổ thận, uống một hai viên Hoàng Kỳ. Mùa đông uống hai, ba liều rượu thuốc, mãi đến sang xuân thì ngừng. Nếu cứ thế làm cả đời thì có thể giúp cơ thế khỏe mạnh, khỏng bệnh không tai.
Chẳng bệnh chẳng tai thật khỏng thì nàng cũng không rõ lắm, nhưng chẳc chẳn là tốt cho sức khỏe.
Nếu nói ban đầu các phi tần đều không tin bản lĩnh của Thích Vy thì bây giờ các nàng lại ước gì thân thiết với nàng hơn để học được càng nhiều những thủ đoạn giành lấy sủng ái.
Tiếc là chắng được bao lâu, bên ngoài Triều Phượng Cung đã có người tới báo phu nhân Lại bộ Thượng Thư và phu nhân Thường Thắng Bá đã rời khỏi An Bình Cung. Hai người này lần lượt là người nhà mẹ của Nhàn phi và Nhu phi, cả hai không thế mặc kệ họ đế ngồi ở đây, vậy nên chỉ có thế tiếc nuối và không cam lòng tạm biệt Hoàng hậu, gọi theo con mình rời đi trước. Trước khi đi, họ còn không quên dặn Thích Vy có rảnh thì đến cung của mình chơi.
Thích Vy chỉ cười chứ không đáp lại những lời mời ấy.
Hai vị phi tử vừa đi, Tính phi cũng không nán lại, sau đó là Vệ quý phi cũng dẫn theo Hoa Dung công chúa cùng lục hoàng tử rời khỏi cung Hoàng hậu. Cuối cùng, chỉ còn lại có Hoàng hậu, Phó Vân Thi, thái tử và Cơ Đình Lan.
Thích Vy và Thích Cẩm Dương ăn xong cơm trưa rồi mới rời khỏi Triều Phượng Cung.
Nàng vừa rời khỏi là Hoàng thượng Cơ Vô Dạ nhận được tin tức từ trước đã đến lấy phương thuốc và lịch sinh hoạt phòng the do Thích Vy để lại.
Cơ Vô Dạ cố ý gọi ngự y ở Thái Y Viện đến xem phương thuốc này, khi ngựy nói nó quả thật có lợi cho dưỡng sinh thì lập tức hạ chỉ: “Sau này cứ dựa theo hướng dẫn này đế chuẩn bị thuốc cho trẫm dùng! vẫn dùng đến khi trẩm trăm tuổi!”, hắn ta phải tranh thủ làm một vị hoàng đế khỏe mạnh sống lâu!
Còn cả cái lịch quan hệ vợ chồng này, Cơ Vô Dạ ngó một cái rồi ho ra vẻ một tiếng, nghiêm túc căn dặn tổng quản thái giám bên cạnh mình: “Đưa đến Kính Sự Phòng đi, sau này, vào những ngày không nên gì kia thỉ đừng sắp xếp thị tẩm. Nếu hôm đó trẩm muốn đến cung nào thì nhớ nhắc nhở trẫm”.
Đương nhiên, những ngày thích hợp thì cũng nên nhắc nhở hắn ta. Cơ Vô Dạ cũng mong có thế khai chi tán diệp cho hoàng thất, càng nhiều con cháu thì càng có phúc mà.
Nhưng mà…
“Hồi đó Thích Vy gả cho Vấn Thiên, chỉ một đêm đã có Cẩm Dương, chẳng lẽ cũng đã tính trước ngày giờ tốt?”, Cơ Vô Dạ như nghĩ đến gì đó, cảm thấy mình thật là thông minh!
Hân ta hoàn toàn quên mất hôm cưới Vương phi là ngày do Khâm Thiên Giám tính, Thích Vy hoàn toàn không thế làm chủ được.