Mặc dù trong các buổi chầu sớm ngày thường những đối thủ chính trị như họ thỉnh thoảng sẽ công kích lẫn nhau, ngay cả Dục vương trên vạn người dưới một người, vương gia với quyền hành ngập trời cũng thường xuyên bị bọn họ bới móc nhưng trên thực tế, thế cục nội bộ Đại n trước mắt vẫn vô cùng ổn định.
Ngai vàng ổn định, còn có chiến thần bất khả chiến bại chấn động các quốc gia xung quanh như Dục vương, sức mạnh của Mạn Đà La và nước họ gần như ngang bằng, thậm chí nói chính xác thì còn thua kém hơn một chút, hai nước cạnh tranh, Đại n bọn họ vẫn luôn chiếm thế thượng phong.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lâm Hạc Hải rốt cuộc đã mù quáng đến mức nào mới trở giáo đi theo Mạn Đà La?
Lâm Hạc Hải cũng không giấu giếm mà thuật lại toàn bộ câu chuyện về sự thông đồng mình và Mạn Đà La.
Chưa kể, Mạn Đà La quả thực đã đưa ra không ít lời hứa hẹn hấp dẫn với ông ta.
Chỉ cần ông ta có thể đẩy Đại n vào nội chiến, không thực sự cần đợi Mạn Đà La hạ gục toàn bộ Đại n, có lẽ tự biết rõ năng lực của mình, chỉ cần có thể để bọn họ nhân cơ hội này cướp đoạt tới tay vài thành trì, liền sẽ cho Lâm Hạc Hải một tước vị quý tộc cha truyền con nối, ít nhất cũng là hầu tước.
Nếu là ở Đại n, Lâm Hạc Hải hiện tại đã qua tuổi bốn mươi, chức quan Tả Thị lang tam phẩm kỳ thực cũng không tính là thấp nhưng lại không có cơ hội tiến xa hơn, không có công lao vang dội hoặc truyền lại từ cha ông, hoàng thượng cũng không thể dễ dàng phong tặng tước vị, thậm chí còn là loại cha truyền con nối kia.
Củ cải treo trước mặt này thực sự rất mê hoặc, cộng thêm việc Mạn Đà La còn ném cho Lâm Hạc Hải rất nhiều vàng bạc, cùng những bảo vật quý hiếm khác, những thứ này cũng được tìm thấy khi Cơ Vấn Thiên sai người khám xét Lâm phủ.
Không biết vì lý do gì sau khi nói xong tình huống của mình, Lâm Hạc Hải còn đặc biệt nhấn mạnh thêm rằng Mạn Đà La không chỉ liên lạc với mình ông ta mà còn có không ít những quan viên khác nữa của Đại n, có quan trong kinh thành, cũng có quan địa phương, tóm lại là thu mua bằng tiền tài, có thể lung lạc bao nhiêu người làm nội ứng liền lung lạc bấy nhiêu.
Lời này vừa vang, sắc mặt của không ít người trong ngự thư phòng đều thay đổi, không chỉ vì kiêng kỵ mà còn vì chột dạ.
Những chuyện này họ ít nhiều đều hiểu ngầm trong lòng, chỉ nhận quà cáp nhưng không nhất thiết phải làm việc cho Mạn Đà La, dù sao những thứ miễn phí được đưa tới cũng không cần lãng phí, so với việc tham ô của dân chúng Đại n vẫn tốt hơn nhiều.
Trong lòng mọi người biết rõ là được, nói ra có phải là có chút quá đáng rồi hay không? Chẳng lẽ chính mình ngã ngựa còn muốn kéo theo người khác xuống! Thứ khốn kiếp xảo trá!
Hoàng đế và Cơ Vấn Thiên nhìn nhau có chút nghẹn lời, rồi Cơ Vô Dạ ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, cũng không có định tra hỏi 'không ít quan viên' trong miệng Lâm Hạc Hải cụ thể là những ai, mà hỏi các đại thần đang có mặt.
"Nếu Lâm Thị lang đã nhận tội, các vị ái khanh nghĩ nên xử lý thế nào?"
Vào ngày Lâm Hạc Hải bị bắt, hoàng đế liền ban hành thông báo.
Binh bộ Tả Thị lang cấu kết với Mạn Đà La gây ra nội loạn, âm mưu ám hại quyền quý trong kinh, thậm chí còn hạ độc hoàng thượng, dựa theo pháp luật, tru di tam tộc, trong ba đời con cháu chi ngành của Lâm thị không được phép vào triều làm quan.
Đây cũng là vì cuối cùng hoàng đế được trời cao phù hộ giải được độc, nếu không cả cửu tộc cũng không tránh khỏi liên can.
Nhưng đối với dân chúng mà nói, cho dù là tam tộc hay cửu tộc cũng đều đã là hình phạt rất nặng nề rồi, chủ tớ trên dưới cả phủ đệ cộng lại trăm người không tính là ít.
Đây thế nhưng là tội phản quốc!
Đã bao nhiêu năm Đại n chưa từng xuất hiện người phạm phải tội này rồi!
Chuyện khác có thể khơi lên chút tranh cãi nhưng tội cấu kết với Mạn Đà La này nhất thời đã khiến tiếng mắng chửi Lâm Hạc Hải cùng tất cả người thuộc Lâm gia bay ngập trời.
Dân chúng Đại n không đến mức hận thấu xương nhưng cũng ghét cay ghét đắng Mạn Đà La, dù sao đã đánh nhau nhiều năm như vậy, trên chiến trường đã nằm xuống biết bao nhiêu tướng sĩ Đại n?
Vậy mà có người dám cấu kết với nước địch, còn là một quan viên tam phẩm!
Đúng là ghê tởm tới cực điểm! Đáng chết!
Tương tự như vậy, đối với Mạn Đà La hối lộ quan viên trong nước muốn đẩy họ rơi vào nội chiến, có không ít người dân kêu gọi Dục vương một lần nữa xuất quân đánh cho kẻ địch thảm bại tan tác, khiến chúng không dám có ý nghĩ sai lệch nữa.
Khi Lâm gia bị soát nhà xung quanh tụ tập rất nhiều dân chúng, trên mặt ai cũng tràn đầy phẫn nộ, hả hê hoặc là khinh thường, cho dù rất nhiều thành viên Lâm gia không hề hay biết hành vi của Lâm Hạc Hải nhưng tội phản quốc không thể chỉ xử lý một mình Lâm Hạc Hải mà buông tha cho những người khác được.
Thứ nhất là để răn đe, khiến mọi người biết được mức độ nghiêm trong của tội phản quốc, thứ hai là nếu lưu lại huyết mạch, mười hai mươi năm sau những người này sẽ không vì báo thù mà mang lại càng nhiều phiền phức cho Đại n đó chứ?