“Ta không đòi tiền”, Thích Vy nói.
“Sao có thể như vậy được?”, rõ ràng Cơ Vấn Thiên không hề tin nàng có thể làm một việc không công.
Thích Vy bật cười nói: “Ta không thể lúc nào cũng chủ động đòi tiền, như vậy thì không thể hiện được phong độ của ta. Trác phu nhân cũng là người biết điều cho nên đã tự nguyện đóng thêm 100 lượng phí khám bệnh mà ta không hề đề cập”.
Bệnh phù chân chắc chắn không thể so sánh với bệnh của Trác Bất Phàm, cho nên 100 lượng cũng không tính là quá ít.
Cơ Vấn Thiên: “…”, bây giờ hắn mới hiểu ra, sao nàng có thể không nhận phí khám bệnh được chứ?
“Nàng kiếm tiền dễ thật, đi khám bệnh một lần đã có thể kiếm được 100 lượng bạc”, Cơ Vấn Thiên trêu ghẹo nói: “Nếu như ngày sau ta nghèo túng thì nói không chừng còn phải nhờ nàng nuôi sống”.
Thích Vy liếc mắt nhìn hắn, với thế lực của hắn hiện nay mà còn nghĩ đến chuyện nghèo túng sao? Hắn muốn lừa ai vậy?
“Nếu như có một ngày nào đó ngươi thật sự nghèo túng thì ta sẽ học theo trưởng công chúa, cũng nuôi ngươi ở hậu viện, đến lúc đó nể tình ngươi từng là vương gia thì ta sẽ cho ngươi làm đại phu quân được sủng ái nhất là được”.
Gương mặt Cơ Vấn Thiên đen lại, đúng là dậu đổ bìm leo, còn nói cái gì đại phu quân? Vậy thì còn có bao nhiêu tiểu phu quân nữa?
“Có ta còn chưa thỏa mãn, còn muốn có người khác?”, Cơ Vấn Thiên bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, nhân lúc Thích Vy không kịp phản ứng đã áp sát vào người nàng, môi dán vào bên tai nàng trầm giọng nói: “Xem ra là bản vương làm không đủ tốt, khiến cho vương phi thất vọng, vương phi có muốn tự mình thử năng lực của bản vương hay không, xem đã có bản vương hậu thì còn cần nam nhân khác hay không? Hả?”
Vừa nghe thấy hắn ngay cả cách tự xưng cũng thay đổi, trong ánh mắt hiện ra sự tà mị quen thuộc mà gần đây nàng càng ngày càng quen thuộc, hầu như mỗi buổi sáng đều nhìn thấy, chính là ánh mắt cực kỳ giống như muốn ăn thịt người, toàn thân Thích Vy nổi da gà, phát hoảng nói: “Không cần! Vương gia! Ta nói với ngươi, chờ đã, Cơ Vấn Thiên! Đừng có quá đang! Ngươi đặt tay ở đâu đó!”
Cảm giác được bên hông bị một đôi tay to đưa vào trong vạt áo, thân thể Thích Vy nhịn không được mà nhẹ nhàng run lên một chút.
Cơ Vấn Thiên chẳng những không nghe lời nàng mà ngược lại khi nhìn thấy hàng mi thật dài không ngừng run rẩy của nàng thì hắn lại hạ xuống một nụ hôn trên mắt nàng, ám chỉ tình ý tương đối nồng đậm.
Thích Vy: “Chết tiệt, ngươi đang đùa với lửa đó!”
“Cốc cốc cốc…”
Trong lúc trống ngực của Thích Vy đang đánh đùng đoàng như tiếng sấm, trong lòng còn đang đấu tranh chưa biết nên đẩy hắn đi một cách mềm dẻo hay cứng rắn, thì một tiếng gõ cửa vang lên đã thay nàng quyết định.
Ánh mắt hoảng hốt của Thích Vy trong nháy mắt tỉnh táo lại, nàng dùng sức đẩy Cơ Vấn Thiên ra rồi hô to: “Bên ngoài có người kìa, ngươi mau tránh ra! Giữa thanh thiên bạch nhật mà làm cái gì vậy? Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì có đó!”
Nét mặt Cơ Vấn Thiên có chút tiếc nuối, nhưng hắn vẫn không quên chiếm chút lợi, đầu ngón tay nâng cằm Thích Vy lên cười khẽ nói: “Ý của nàng là buổi tối thì có thể sao?”
Thích Vy tức giận đến mức nghiến răng mắng: “Ngươi cút! Bớt động dục đi! Tránh xa ta ra! Cút!”, nói xong, sợ hắn lại nổi điên một lần nữa cho nên vội vàng nói với người đang gõ cửa: “Có chuyện gì, vào đi!”
Khi người hầu vào cửa, Cơ Vấn Thiên và Thích Vy đều đã điều chỉnh hô hấp có chút hỗn loạn của mình, ngồi ngay ngắn rất đứng đắn.
Tuy nhiên, Thích Vy vô tình vuốt ve chiếc cổ bị Cơ Vấn Thiên cắn, vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng, liền thầm mắng trong lòng: súc sinh!
“Vương gia, vương phi, phu nhân của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh gia cùng tiểu thư của Tướng quân phủ đều đã đến đây”.
“Hửm?”, Thích Vy mất một lúc mới ý thức được những người mà hạ nhân nhắc tới là ai, phu nhân của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh không phải là Lục Thanh Sương sao? Còn có tiểu thư tướng quân phủ, là Phó Vân Thi à?
“Tới tìm ta sao?”, chắc cũng không có khả năng 2 tiểu cô nương lại cùng nhau đến đây tìm Cơ Vấn Thiên đâu nhỉ?
Hạ nhân trả lời: “Vâng.”
Thích Vy nói: “Trước tiên cứ mời các nàng vào sảnh ngồi, bưng nước trà điểm tâm lên, ta sẽ qua đó ngay”.
Lúc nãy bị Cơ Vấn Thiên dây dưa cho nên y phục của nàng đều đã nhăn lại, nếu cứ để như vậy đi gặp khách thì khó tránh khỏi thất lễ. Cơ Vấn Thiên cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với nàng cho nên liền cùng nàng trở về phòng thay y phục, sau đó nàng đi gặp khách, còn hắn thì đến thư phòng tiếp tục đọc công hàm.
“Hôm nay cơn gió nào đã đưa hai người đến đây vậy?”, Thích Vy đi vào sảnh, nhìn hai tiểu cô nương, trêu ghẹo nói.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng, Phó Vân Thi tương đối thân quen với nàng hơn cho nên liền cười nói: “Mấy ngày nay tâm tình của Sương nhi không tốt lắm cho nên ta liền muốn dẫn nàng ta ra ngoài giải khuây, vừa hay ta cũng muốn gặp cô cho nên mới lôi kéo nàng ta cùng đến đây”.
Nàng ta không có nhiều bạn bè ở kinh thành, mà Lục Thanh Sương là một trong số ít bạn bè của nàng ta.
“Sao có thể như vậy được?”, rõ ràng Cơ Vấn Thiên không hề tin nàng có thể làm một việc không công.
Thích Vy bật cười nói: “Ta không thể lúc nào cũng chủ động đòi tiền, như vậy thì không thể hiện được phong độ của ta. Trác phu nhân cũng là người biết điều cho nên đã tự nguyện đóng thêm 100 lượng phí khám bệnh mà ta không hề đề cập”.
Bệnh phù chân chắc chắn không thể so sánh với bệnh của Trác Bất Phàm, cho nên 100 lượng cũng không tính là quá ít.
Cơ Vấn Thiên: “…”, bây giờ hắn mới hiểu ra, sao nàng có thể không nhận phí khám bệnh được chứ?
“Nàng kiếm tiền dễ thật, đi khám bệnh một lần đã có thể kiếm được 100 lượng bạc”, Cơ Vấn Thiên trêu ghẹo nói: “Nếu như ngày sau ta nghèo túng thì nói không chừng còn phải nhờ nàng nuôi sống”.
Thích Vy liếc mắt nhìn hắn, với thế lực của hắn hiện nay mà còn nghĩ đến chuyện nghèo túng sao? Hắn muốn lừa ai vậy?
“Nếu như có một ngày nào đó ngươi thật sự nghèo túng thì ta sẽ học theo trưởng công chúa, cũng nuôi ngươi ở hậu viện, đến lúc đó nể tình ngươi từng là vương gia thì ta sẽ cho ngươi làm đại phu quân được sủng ái nhất là được”.
Gương mặt Cơ Vấn Thiên đen lại, đúng là dậu đổ bìm leo, còn nói cái gì đại phu quân? Vậy thì còn có bao nhiêu tiểu phu quân nữa?
“Có ta còn chưa thỏa mãn, còn muốn có người khác?”, Cơ Vấn Thiên bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, nhân lúc Thích Vy không kịp phản ứng đã áp sát vào người nàng, môi dán vào bên tai nàng trầm giọng nói: “Xem ra là bản vương làm không đủ tốt, khiến cho vương phi thất vọng, vương phi có muốn tự mình thử năng lực của bản vương hay không, xem đã có bản vương hậu thì còn cần nam nhân khác hay không? Hả?”
Vừa nghe thấy hắn ngay cả cách tự xưng cũng thay đổi, trong ánh mắt hiện ra sự tà mị quen thuộc mà gần đây nàng càng ngày càng quen thuộc, hầu như mỗi buổi sáng đều nhìn thấy, chính là ánh mắt cực kỳ giống như muốn ăn thịt người, toàn thân Thích Vy nổi da gà, phát hoảng nói: “Không cần! Vương gia! Ta nói với ngươi, chờ đã, Cơ Vấn Thiên! Đừng có quá đang! Ngươi đặt tay ở đâu đó!”
Cảm giác được bên hông bị một đôi tay to đưa vào trong vạt áo, thân thể Thích Vy nhịn không được mà nhẹ nhàng run lên một chút.
Cơ Vấn Thiên chẳng những không nghe lời nàng mà ngược lại khi nhìn thấy hàng mi thật dài không ngừng run rẩy của nàng thì hắn lại hạ xuống một nụ hôn trên mắt nàng, ám chỉ tình ý tương đối nồng đậm.
Thích Vy: “Chết tiệt, ngươi đang đùa với lửa đó!”
“Cốc cốc cốc…”
Trong lúc trống ngực của Thích Vy đang đánh đùng đoàng như tiếng sấm, trong lòng còn đang đấu tranh chưa biết nên đẩy hắn đi một cách mềm dẻo hay cứng rắn, thì một tiếng gõ cửa vang lên đã thay nàng quyết định.
Ánh mắt hoảng hốt của Thích Vy trong nháy mắt tỉnh táo lại, nàng dùng sức đẩy Cơ Vấn Thiên ra rồi hô to: “Bên ngoài có người kìa, ngươi mau tránh ra! Giữa thanh thiên bạch nhật mà làm cái gì vậy? Ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì có đó!”
Nét mặt Cơ Vấn Thiên có chút tiếc nuối, nhưng hắn vẫn không quên chiếm chút lợi, đầu ngón tay nâng cằm Thích Vy lên cười khẽ nói: “Ý của nàng là buổi tối thì có thể sao?”
Thích Vy tức giận đến mức nghiến răng mắng: “Ngươi cút! Bớt động dục đi! Tránh xa ta ra! Cút!”, nói xong, sợ hắn lại nổi điên một lần nữa cho nên vội vàng nói với người đang gõ cửa: “Có chuyện gì, vào đi!”
Khi người hầu vào cửa, Cơ Vấn Thiên và Thích Vy đều đã điều chỉnh hô hấp có chút hỗn loạn của mình, ngồi ngay ngắn rất đứng đắn.
Tuy nhiên, Thích Vy vô tình vuốt ve chiếc cổ bị Cơ Vấn Thiên cắn, vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng, liền thầm mắng trong lòng: súc sinh!
“Vương gia, vương phi, phu nhân của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh gia cùng tiểu thư của Tướng quân phủ đều đã đến đây”.
“Hửm?”, Thích Vy mất một lúc mới ý thức được những người mà hạ nhân nhắc tới là ai, phu nhân của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh không phải là Lục Thanh Sương sao? Còn có tiểu thư tướng quân phủ, là Phó Vân Thi à?
“Tới tìm ta sao?”, chắc cũng không có khả năng 2 tiểu cô nương lại cùng nhau đến đây tìm Cơ Vấn Thiên đâu nhỉ?
Hạ nhân trả lời: “Vâng.”
Thích Vy nói: “Trước tiên cứ mời các nàng vào sảnh ngồi, bưng nước trà điểm tâm lên, ta sẽ qua đó ngay”.
Lúc nãy bị Cơ Vấn Thiên dây dưa cho nên y phục của nàng đều đã nhăn lại, nếu cứ để như vậy đi gặp khách thì khó tránh khỏi thất lễ. Cơ Vấn Thiên cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với nàng cho nên liền cùng nàng trở về phòng thay y phục, sau đó nàng đi gặp khách, còn hắn thì đến thư phòng tiếp tục đọc công hàm.
“Hôm nay cơn gió nào đã đưa hai người đến đây vậy?”, Thích Vy đi vào sảnh, nhìn hai tiểu cô nương, trêu ghẹo nói.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng, Phó Vân Thi tương đối thân quen với nàng hơn cho nên liền cười nói: “Mấy ngày nay tâm tình của Sương nhi không tốt lắm cho nên ta liền muốn dẫn nàng ta ra ngoài giải khuây, vừa hay ta cũng muốn gặp cô cho nên mới lôi kéo nàng ta cùng đến đây”.
Nàng ta không có nhiều bạn bè ở kinh thành, mà Lục Thanh Sương là một trong số ít bạn bè của nàng ta.