Nhưng một khi người hát là một đứa trẻ chưa đến năm tuổi thì chỉ chọc cho người khác phá lên cười thôi.
Các hoàng tử, công chúa đều liên tục vây quanh Thích Tiểu Dương líu ríu: “Dương ca ca, huynh dạy ta hát bài này được không? Bài này tên gì thế?”
Thích Tiểu Dương nhìn muội muội nhỏ đáng yêu đang nói, cũng là Ngũ công chúa do Hoàng hậu sinh – Cơ Đình Lan: “Bài này tên là “Sao ta lại đẹp thế này”, rất thú vị phải không? Tất nhiên có thể dạy cho muội rồi, sau khi học xong, muội có thể hát cho mẫu hậu của muội nghe”.
Nghe thế hai mắt Trần hoàng hậu sáng rực, tưởng tượng đến cảnh Đình Lan hát cho mình nghe giống Thích Tiểu Dương, nụ cười vốn dĩ hòa nhã, nghiêm túc lại trở nên tươi tắn, đôi mắt xinh đẹp cong lên thành hình bán nguyệt.
Tứ công chúa Cơ Đình Dung không cam lòng yếu thế, kéo một cánh tay Thích Tiểu Dương: “Muội cũng muốn học, muội cũng muốn hát cho mẫu phi nghe”.
Lúc này đến lượt Vệ quý phi đắc ý bật cười: “Dung Nhi hiểu chuyện quá, mẫu phi đợi nghe con hát đây, phải học cho đàng hoàng có biết không?”
Các hoàng tử cũng muốn học, nhưng trọng tâm của họ khác với các muội muội. Nhị hoàng tử Cơ Đình Dụ hỏi Thích Tiểu Dương: “Trong bài hát vừa rồi có nói đến không khí, vậy không khí là gì?”
Thích Tiểu Dương: “Không khí à, không khí là một loại chất khí mà chúng ta hô hấp, hít vào thở ra thì lại không thấy”.
Tam hoàng tử Cơ Đình Lễ khó hiểu nghiêng đầu: “Chất khí là gì?”
Thích Tiểu Dương: “Đó là một thứ không nhìn thấy, cũng không chạm vào được, còn có chất rắn, chất lỏng. Chất lỏng là nước, rượu,… còn chất rắn là những thứ có trạng thái cố định như bàn, ghế… Dù sao có nói các ngươi cũng không hiểu, cho nên đừng hỏi”.
Mấy lời giải thích này khá phức tạp, hơn nữa là càng hỏi sẽ càng có nhiều vấn đề. Thích Tiểu Dương vội vàng đổi chủ đề: “Các ngươi đều muốn học sao? Lại đây, ta dạy cho các ngươi”.
Trẻ con rất dễ bị phân tâm, khi Thích Tiểu Dương nói thế, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều nhanh chóng quên đi câu hỏi của mình, ngược lại Thái tử vẫn còn nhớ, nhưng thấy các đệ đệ và muội muội đều bận rộn học hát, Thái tử cũng không tiện làm họ mất hứng vào lúc này.
Các vị phi tần đã nghe thấy những lời Thích Tiểu Dương nói nhưng cũng chẳng để tâm lắm, chỉ cho là mấy lời vô bổ của trẻ con, cười cảm thán một câu: Nhóc con này toàn nghe ngóng những thứ kỳ lạ! Sau đó đều chăm chú vào tiến độ học hát của con mình, mong chờ đàn con thơ sẽ hát lại cho mình nghe.
Thích Tiểu Dương hát một câu, các hoàng tử công chúa cũng học theo một câu, không cần cậu nhắc, các tiểu công chúa cũng làm theo động tác mà cậu đã làm trước đó, lúc thì ôm mặt, lúc nào phồng má tỏ vẻ đáng yêu, nhất là Lục hoàng tử Cơ Đình Phong mới ba tuổi, cậu bé mũm mĩm nhảy một hồi bất cẩn ngã phịch xuống đất, hoang mang ngơ ngác ngồi dưới đất khiến cho không chỉ là Vệ quý phi – mẹ ruột của cậu bé suýt cười lăn lộn lần nữa, mà ngay cả Thích Vy cũng không nhịn được bật cười.
Mọi người đều nói trẻ con có thể đem lại niềm vui, quả thật là như thế, ngay cả một nơi như hậu cung, tụi nhỏ cũng có thể lan truyền bầu không khí vui vẻ mà không chứa định chút toan tính nào. Dù đây chỉ là bầu không khí hài hòa do các cung phi cố ý tạo ra nhưng sau đó chính họ cũng bị ảnh hưởng một phần thật lòng nào đó.
Có Thích Tiểu Dương khởi đầu vui vẻ như thế, trong lần đầu tiên tiếp xúc Trần Hoàng hậu và các phi tần khác của Thích Vy, hai bên đều để lại ấn tượng tốt cho nhau, đến cuối cùng, lúc người của Hoàng đế đến mời nàng và Hoàng hậu rời đi, trong Ngự Hoa Viên vẫn còn rất náo nhiệt, rộn rã tiếng cười nói.
“Ha ha ha, sao ta lại đẹp thế này?”, trong Phượng Dương Điện, nghe ám vệ báo lại tình hình trong Ngự Hoa Viên, Cơ Vô Dạ thầm ngâm nga câu hát thú vị đó, sau đó bật cười, trêu đùa Cơ Vấn Thiên: “Con trai đệ thú vị thật, Thích Vy sinh cho đệ một đứa trẻ đáng yêu như thế, đệ thật có phúc”.
Cơ Vấn Thiên cong môi, nhưng cũng không có phản bác câu này, Cơ Vô Dạ vẫn khá ngạc nhiên với phản ứng của em trai, hắn ta cứ nghĩ Vấn Thiên để mặc Thái Hậu lạnh nhạt với Vương phi của mình là vì có mục đích cá nhân. Nhưng giờ xem ra, có vẻ hắn cũng không hề ác cảm với Vương phi của mình, chẳng lẽ là vì Thích Vy sinh cho hắn một đứa con trai sao?
“Nhắc tới chuyện này, ta nghe nói vị Vương phi này của đệ có sở thích khá đặc biệt”.
“Hả?”, Cơ Vấn Thiên khó hiểu nhìn anh trai, nhất thời không hiểu hắn ta nói gì.
Cơ Vô Dạ ho khan một tiếng: “Hình như nàng cất giữ mấy bộ xương người và nội tạng ở Vương phủ…”, nói rồi chính hắn ta lại cảm thấy hơi ớn ớn, cố nuốt nước bọt xuống, biểu cảm khó mà diễn tả thành lời.
Cơ Vấn Thiên: “…”, suýt nữa là quên mất chuyện này.
Các hoàng tử, công chúa đều liên tục vây quanh Thích Tiểu Dương líu ríu: “Dương ca ca, huynh dạy ta hát bài này được không? Bài này tên gì thế?”
Thích Tiểu Dương nhìn muội muội nhỏ đáng yêu đang nói, cũng là Ngũ công chúa do Hoàng hậu sinh – Cơ Đình Lan: “Bài này tên là “Sao ta lại đẹp thế này”, rất thú vị phải không? Tất nhiên có thể dạy cho muội rồi, sau khi học xong, muội có thể hát cho mẫu hậu của muội nghe”.
Nghe thế hai mắt Trần hoàng hậu sáng rực, tưởng tượng đến cảnh Đình Lan hát cho mình nghe giống Thích Tiểu Dương, nụ cười vốn dĩ hòa nhã, nghiêm túc lại trở nên tươi tắn, đôi mắt xinh đẹp cong lên thành hình bán nguyệt.
Tứ công chúa Cơ Đình Dung không cam lòng yếu thế, kéo một cánh tay Thích Tiểu Dương: “Muội cũng muốn học, muội cũng muốn hát cho mẫu phi nghe”.
Lúc này đến lượt Vệ quý phi đắc ý bật cười: “Dung Nhi hiểu chuyện quá, mẫu phi đợi nghe con hát đây, phải học cho đàng hoàng có biết không?”
Các hoàng tử cũng muốn học, nhưng trọng tâm của họ khác với các muội muội. Nhị hoàng tử Cơ Đình Dụ hỏi Thích Tiểu Dương: “Trong bài hát vừa rồi có nói đến không khí, vậy không khí là gì?”
Thích Tiểu Dương: “Không khí à, không khí là một loại chất khí mà chúng ta hô hấp, hít vào thở ra thì lại không thấy”.
Tam hoàng tử Cơ Đình Lễ khó hiểu nghiêng đầu: “Chất khí là gì?”
Thích Tiểu Dương: “Đó là một thứ không nhìn thấy, cũng không chạm vào được, còn có chất rắn, chất lỏng. Chất lỏng là nước, rượu,… còn chất rắn là những thứ có trạng thái cố định như bàn, ghế… Dù sao có nói các ngươi cũng không hiểu, cho nên đừng hỏi”.
Mấy lời giải thích này khá phức tạp, hơn nữa là càng hỏi sẽ càng có nhiều vấn đề. Thích Tiểu Dương vội vàng đổi chủ đề: “Các ngươi đều muốn học sao? Lại đây, ta dạy cho các ngươi”.
Trẻ con rất dễ bị phân tâm, khi Thích Tiểu Dương nói thế, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều nhanh chóng quên đi câu hỏi của mình, ngược lại Thái tử vẫn còn nhớ, nhưng thấy các đệ đệ và muội muội đều bận rộn học hát, Thái tử cũng không tiện làm họ mất hứng vào lúc này.
Các vị phi tần đã nghe thấy những lời Thích Tiểu Dương nói nhưng cũng chẳng để tâm lắm, chỉ cho là mấy lời vô bổ của trẻ con, cười cảm thán một câu: Nhóc con này toàn nghe ngóng những thứ kỳ lạ! Sau đó đều chăm chú vào tiến độ học hát của con mình, mong chờ đàn con thơ sẽ hát lại cho mình nghe.
Thích Tiểu Dương hát một câu, các hoàng tử công chúa cũng học theo một câu, không cần cậu nhắc, các tiểu công chúa cũng làm theo động tác mà cậu đã làm trước đó, lúc thì ôm mặt, lúc nào phồng má tỏ vẻ đáng yêu, nhất là Lục hoàng tử Cơ Đình Phong mới ba tuổi, cậu bé mũm mĩm nhảy một hồi bất cẩn ngã phịch xuống đất, hoang mang ngơ ngác ngồi dưới đất khiến cho không chỉ là Vệ quý phi – mẹ ruột của cậu bé suýt cười lăn lộn lần nữa, mà ngay cả Thích Vy cũng không nhịn được bật cười.
Mọi người đều nói trẻ con có thể đem lại niềm vui, quả thật là như thế, ngay cả một nơi như hậu cung, tụi nhỏ cũng có thể lan truyền bầu không khí vui vẻ mà không chứa định chút toan tính nào. Dù đây chỉ là bầu không khí hài hòa do các cung phi cố ý tạo ra nhưng sau đó chính họ cũng bị ảnh hưởng một phần thật lòng nào đó.
Có Thích Tiểu Dương khởi đầu vui vẻ như thế, trong lần đầu tiên tiếp xúc Trần Hoàng hậu và các phi tần khác của Thích Vy, hai bên đều để lại ấn tượng tốt cho nhau, đến cuối cùng, lúc người của Hoàng đế đến mời nàng và Hoàng hậu rời đi, trong Ngự Hoa Viên vẫn còn rất náo nhiệt, rộn rã tiếng cười nói.
“Ha ha ha, sao ta lại đẹp thế này?”, trong Phượng Dương Điện, nghe ám vệ báo lại tình hình trong Ngự Hoa Viên, Cơ Vô Dạ thầm ngâm nga câu hát thú vị đó, sau đó bật cười, trêu đùa Cơ Vấn Thiên: “Con trai đệ thú vị thật, Thích Vy sinh cho đệ một đứa trẻ đáng yêu như thế, đệ thật có phúc”.
Cơ Vấn Thiên cong môi, nhưng cũng không có phản bác câu này, Cơ Vô Dạ vẫn khá ngạc nhiên với phản ứng của em trai, hắn ta cứ nghĩ Vấn Thiên để mặc Thái Hậu lạnh nhạt với Vương phi của mình là vì có mục đích cá nhân. Nhưng giờ xem ra, có vẻ hắn cũng không hề ác cảm với Vương phi của mình, chẳng lẽ là vì Thích Vy sinh cho hắn một đứa con trai sao?
“Nhắc tới chuyện này, ta nghe nói vị Vương phi này của đệ có sở thích khá đặc biệt”.
“Hả?”, Cơ Vấn Thiên khó hiểu nhìn anh trai, nhất thời không hiểu hắn ta nói gì.
Cơ Vô Dạ ho khan một tiếng: “Hình như nàng cất giữ mấy bộ xương người và nội tạng ở Vương phủ…”, nói rồi chính hắn ta lại cảm thấy hơi ớn ớn, cố nuốt nước bọt xuống, biểu cảm khó mà diễn tả thành lời.
Cơ Vấn Thiên: “…”, suýt nữa là quên mất chuyện này.