Đối mặt với vẻ mặt “Mau khen ngợi ta nào!” của Trần Quý Dương, Thích Vy hoàn toàn không định cổ vũ hắn ta, nàng nhận lấy bao kim bạc từ tay Hồng Liên, rút một cây kim đã khử trùng ra, trong lúc Trần Quý Dương không để ý, nàng đâm thẳng vào vết thương.
“Á...”, Trần Quý Dương đau tới mức nhảy dựng khỏi giường.
Hầu phu nhân bên cạnh và hai vị Thái y vội đè người xuống.
“Vương phi, người đang...”. Hầu phu nhân xót con, nhưng không hề chỉ trích hành vi của Thích Vy, chỉ để lộ vẻ mặt khó hiểu, chẳng rõ tại sao đang yên đang lành lại tự dưng đâm vào miệng vết thương của Trần Quý Dương.
Thích Vy giải thích: “Ta đang thử độc xem thế nào!”. Kim bạc được rút ra, đen nhánh một đoạn, có thể thấy độ độc của nọc rắn không thấp, hơn nữa...
“Có mang con rắn cắn ngươi về không?”
“Đương nhiên là có!”, Trần Quý Dương đau tới mức hít hà tức giận nói: “Trước khi về, ta đã cố ý dặn hạ nhân phải mang con rắn độc kia về, dám cắn ta, để coi ta hầm nó ăn sao nè!”
Thích Vy không để ý tới hắn ta, quay đầu nói với người khác: “Nếu không phiền thì mang con rắn tới cho ta xem thử!”
“Ở chỗ này!”, lão Thái y hơi mập cầm lên một cái giỏ kín bằng trúc có đậy nắp chặt chẽ từ trong góc: “Là rắn lục xanh!”
Thái y khác nói: “Rắn lục xanh cũng có thể coi là rắn độc thường thấy. Theo lý, mấy huyết thanh giải độc có sẵn ở Thái y viện cũng có thể giải nhưng độc trong cơ thể tiểu Hầu gia lại có chút phiền phức, bài độc không quá thuận lợi”.
Thật ra khi Trần Quý Dương bị cắn, người hầu đã nhanh chóng hút một phần độc ra, theo lẽ thường, sau đó được xử lý thoả đáng thì vấn đề không đáng ngại. Nhưng thực tế, độc tồn đọng trong người Trần Quý Dương lại có chút phức tạp, hai Thái y nghiên cứu rồi tạm thời đều không có manh mối gì cả.
Thích Vy nhìn con rắn chẳng hề động đậy trong giỏ: “Con rắn này sao thế? Chết rồi hả?”
“Không, chỉ là bị thảo dược huân hôn mê thôi!”, Thái y mập nói.
Thích Vy ừ một tiếng, mở nắp, định vươn tay lấy con rắn ra thì Cơ Vấn Thiên ngăn cản: “Để ta!”
Dù rắn độc đã hôn mê, hắn cũng không yên tâm để nàng dùng tay không bắt rắn, lỡ đâu lại giống Trần Quý Dương.
Thích Vy cũng không cố chấp, chờ hắn lấy rắn ra khỏi giỏ, bước đầu tiên nàng làm là xác định xem nó có phải rắn lục bình thường không, đúng là rắn lục như Thái y nói. Sau đó lại lấy chút nọc độc, máu rắn, nâng lên mũi ngửi, sau đó đưa cho hai Thái y: “Hai người ngửi thử xem!”
Hai Thái y tỏ ra khó hiểu nhìn nhau, tới gần ngửi thử, vẻ mặt lại chấn động: “Đây là...”
“Mùi thuốc nồng quá!”
Những người trong phòng đều ngơ ngác, mùi thuốc gì?
Cơ Vấn Thiên và Tĩnh An Hầu là hai người đầu tiên đoán được gì đó, ánh mắt trở nên u ám.
Xem ra chuyện này không phải là sự cố ngoài ý muốn.
“Ha! Trước đó lão phu tưởng là rắn độc bình thường, hoá ra không phải!”. Thái y gầy vỗ eo, biểu cảm u sầu, Dục Vương phi là người đầu tiên phát hiện vấn đề, còn họ đã ở đây cả nửa canh giờ mà vẫn không chú ý tới, đúng là thất trách!
Họ chỉ phán đoán theo kinh nghiệm, dựa theo độc của loại rắn để thay đổi tỉ lệ dược liệu giải độc mà hoàn toàn không nghĩ tới trong này có thêm nhân tố con người.
Lúc Thái y đang ảo não, ánh mắt của Thích Vy càng thêm lạnh lùng.
Nàng nhớ rõ ban đầu con rắn kia định cắn Phó Vân Thi, tạm không nói tới việc họ ra ngoài du ngoạn đều sẽ dẫn theo nha hoàn hay gã sai vặt, hộ vệ, có thể giúp hút độc ra bất cứ lúc nào, nhưng Phó Vân Thi bị doạ sợ thôi là sẽ chịu không nổi, từ đó cũng nhận thấy được sự ác độc đằng sau âm mưu này.
Ở đây không ai là ngu ngốc, ban đầu họ chỉ không kịp phản ứng mà thôi, giờ thấy biểu cảm của những người khác không đúng, họ cũng nhanh chóng đoán ra có điều bất thường. Đặc biệt là Phó Vân Thi, trong lòng nàng ta vừa tức vừa áy náy, nếu không phải do mình, Trần Quý Dương sẽ không phải chịu nỗi khổ này.
Có phương hướng mới do Thích Vy cung cấp, hai Thái y cũng thay đổi biện pháp trị liệu cho Trần Quý Dương, nhưng họ không biết con rắn này đã bị đút bao nhiêu vị thuốc, chỉ có thể đoán ra vài loại thông qua mùi hương nhàn nhạt, những loại độc này vào bụng rắn đã có thay đổi thế nào, không ai biết.
“Không sao, ta có thuốc giải được độc này!”, Thích Vy nói xong thì lấy ra vài chai thuốc từ trong hộp thuốc, tìm kiếm một chút thì nàng đổ ra hai viên thuốc, sau đó bảo Trần Quý Dương: “Há mồm!”. Trần Quý Dương vô thức thuận theo, hai viên thuộc bị Thích Vy bắn vào trong miệng hắn trước mặt mọi người.