Nhưng sau đó lại nghe Lâm Hạc Hải nói tiếp: “Nhưng rốt cuộc vẫn là dùng sai phương pháp, tạm thời bắt giam chờ hoàng thượng xử trí cũng là hợp lý”.
Chu Kế Phương còn đang liều mạng gật đầu lập tức khựng lại, trợn mắt khó tin nhìn hướng Lâm Hạc Hải: “Lâm Thị lang, rõ ràng là ông…”
“Châu Lang trung!”, Lâm Hạc Hải ngắt lời hắn ta, nói với vẻ mặt u ám: “Chỉ cần ngươi an phận chờ hoàng thượng xử lý, nể mặt ngươi trung thành đáng khen ngợi có lẽ người sẽ khoan dung độ lượng tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ thì hãy nghĩ về người thân của mình xem”.
Sắc mặt Chu Kế Phương thoắt cái tối sầm, mím môi không nói, nhưng cả người lại lộ ra sự chán chường cùng suy sụp.
Cơ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn hai người họ trao đổi, tuy vẻ mặt mang theo nghiền ngẫm nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đợi Chu Kế Phương bị những cấm vệ quân khác chạy ra từ trong cung đến bắt giữ, những người khác liền ủ rũ tản đi, trong lòng còn hung hăng chửi rủa, cảm thấy hành động mù quáng gây rối của bản thân thật ngu ngốc!
Không những không thu được lợi ích gì mà sau này còn có thể bị những người khác cáo trạng, bị hoàng thượng quở trách, nghĩ tới đây đã cảm thấy tương lại một mảnh u tối.
Tâm trạng của Thích Bá Hàn cũng không tốt hơn là bao.
Thành thực mà nói, ông ta lúc đầu cũng không muốn dính vào vụ bê bối này, bản thân thận trọng đã quen, nhưng bị Lâm Hạc Hải tìm tới tận cửa, phân tích không ít quan hệ lợi hại trong đó, cũng lo lắng ngộ lỡ phủ Dục vương thực sự gan to tày trời muốn mưu phản, thân là nhạc phụ của Dục vương, nếu không bày tỏ thái độ rất có khả năng sẽ bị liên lụy tới.
Mặt khác cũng vì bản thân là nhạc phụ của Dục vương, lỡ như Dục vương thực sự thành công, cho dù hành động của ông ta lúc này không đứng cùng một chiến tuyến với hắn nhưng chỉ cần con gái ông ta vẫn ngồi trên chiếc ghế Dục vương phi, Dục vương có thể làm gì ông ta đây?
Nhưng khi thực sự phát hiện ra lăn qua lộn lại một trận uổng công, sự việc còn mơ hồ có chút om sòm, rốt cuộc vẫn cảm thấy hối hận khi đi theo, lúc rời đi gương mặt ông ta cũng đen kịt như sắp nhỏ ra giọt mực vậy.
Phó lão tướng quân nhìn bóng lưng của ông ta mà lầu bầu với mấy người Tĩnh An Hầu, Ôn thái phó: “Có loại nhạc phụ không phân biệt thị phi còn chống đối với nữ tế nhà mình như vậy, chẳng trách quan hệ giữa Dục vương phi và Thích gia không hòa thuận”, đổi lại là ông ta rơi vào một gia đình như vậy cũng cảm thấy phiền lòng.
Tĩnh An hầu và Ôn thái phó không thẳng thừng như lão tướng quân, cũng không bày tỏ gì chỉ nói: “Cứ tạm thời trấn áp những quan viên nghi ngờ có cung biến đó trước, nhưng e rằng không thể áp chế được bao lâu nữa, suy cho cùng, qua vài ngày nữa sứ giả các nước tới tặng quà trung thu cũng sắp tới, nếu hoàng thượng vẫn không có cách nào chủ trì đại cục thì…”
Nghĩ tới việc đến lúc đó nước Mạn Đà La cũng sẽ phái người tới, sắc mặt Phó lão tướng quân lại sa sầm, trong mắt cũng lóe qua một tia sáng kỳ lạ.
Theo thông lệ hàng năm, người từ Mạn Đà La tới nhất định phải là một vương tử, cùng lắ nếu đến lúc đó hoàng thượng vẫn chưa khỏe lại thì dứt khoát diệt trừ tên đó là được!
Bất luận cách nghĩ này của lão tướng quân có coi là thật hay không, nhưng có vài người bọn họ ở ngoài cung giúp đỡ đối phó, trấn áp, những gia tộc quyền quý trong kinh vừa manh nha chút động tĩnh liền nhanh chóng đè ép xuống cũng giúp Cơ Vấn Thiên tiết kiệm không ít tâm lực, nhiệm vụ bảo vệ kinh thành giao lại cho Hình Tranh toàn quyền phụ trách, còn hắn thì tập trung điều tra mọi thứ trong cung một cách rõ ràng, đồng thời chuẩn bị một vài thứ là được.
Bất giác đã năm ngày trôi qua kể từ ngày hoàng đế bị hạ độc, Cơ Vô Dạ, người vẫn chìm sâu trong cơn mê mang thân thể vẫn không xuất hiện dấu hiệu suy bại, nhưng nhìn hắn ta một mực bất tỉnh hoàng hậu vẫn rất đau lòng.
“Lần này thực sự là thuốc giải chưa?”, trong năm ngày ngắn ngủi này gương mặt hoàng hậu trở nên đặc biệt hốc hác, chờ mong nhìn Thích Vy hỏi.
Thích Vy gật đầu khẳng định: “Hai ngày nay ta liên tục nghiên cứu rất nhiều loại thuốc, ít nhiều đều có tác dụng hóa giải độc tính, nhưng cũng không thể nói là thuốc giải của ‘Bảy Ngày Mất Hồn’ được, nhưng bây giờ ta nắm chắc chín mươi phần trăm có thể giúp hoàng thượng tỉnh lại”.
Hoàng hậu nhìn Thích Vy, lại quay đầu nhìn về phía Cơ Vấn Thiên, người từ đầu tới cuối vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không khỏi cảm thấy an lòng mà hít một hơi thật sâu, kiên định nói: “Nếu đã như vậy thì còn chần chừ gì nữa, mau cho hoàng thượng uống thuốc đi”.
“Được”.