Chap 9
Diệu Văn không yêu Á Hiên đâu!
Anh thật sự chỉ coi cậu là kẻ thay thế cho Á Xuân thôi, không hơn một chút nào cũng không kém một chút nào.
Nhưng..
Khi nhìn cậu chịu khổ như vậy, đau đớn như vậy lòng anh cũng đau lắm.
Không chịu nổi! Anh thật sự không thế chịu nổi khi thấy cậu vì anh mà bị dày vò đến khổ sở như thế đâu.
Dù sao thì trong hơn một năm qua sống chung với Á Hiên, cậu cũng chăm sóc anh rất tốt. Chẳng mất miếng thịt nào, ngược lại còn mập lên không ít. Ai bảo đồ ăn cậu nấu ngon quá làm gì, hứ.
Diệu Văn móc trong túi ra chiếc chìa khóa phòng của cậu rồi mở cửa đi vào.
Cạch..
🐺: Á...
Đập vào mắt anh là một căn phòng trống không, hoang vu đến mức lạnh lẽo.
Cửa sổ thì mở toang, gió từ bên ngoài thổi vào từng cơn, lúc mạnh lúc nhẹ.
Diệu Văn còn tưởng cậu đang ngủ nên không bật đèn. Nhưng đến khi anh bật đèn ngủ lên thì cũng chẳng thấy cậu đâu hết, ngay cả phòng vệ sinh cũng vậy.
Tống Á Hiên.. chẳng lẽ Tống Á Hiên trốn rồi ư?
Diệu Văn đứng bất động một lúc lâu, đôi lông mày bắt đầu cau lại.
Khuôn mặt không góc chết của anh chẳng còn sự vui vẻ như khi nãy nữa, thay vào đó thoáng chút sự giận giữ.
Giận rồi, Lưu tổng thật sự giận rồi.
Tống Á Hiên như vậy mà lại giám trốn đi, lần này gạn của cậu coi như là to hơn cả trời luôn rồi đấy.
Đã biết Diệu Văn là một người có tính chiếm hữu cực kì cao, thứ gì đã lọt vào mắt xanh của anh thì khó mà thoát được, bằng mọi giá thứ đó sẽ thuộc về anh.
Vậy mà Á Hiên lại dám trốn đi. Âyyy daa, tiêu rồi!
Rầm..
Diệu Văn đóng cửa mạnh đến nỗi suýt chút nữa thì nó đăng xuất giới.
Anh lôi điện thoại ra gọi cho ai đó.
Đàn em: Dạ tụi em nghe Văn ca.
🐟: Đi tìm Tống Á Hiên về đây. DÙ CÓ PHẢI LẬT TUNG CÁI ĐẤT TRUNG QUỐC NÀY CŨNG PHẢI BẮT BẰNG ĐƯỢC TỐNG Á HIÊN MANG VỀ ĐÂY.
Đàn em: Tống Á Hiên? Chẳng phải chồng nhỏ của Văn ca sao?!
🐺: Ý kiến gì?
Đàn em: Dạ tụi em không giám.
🐺: Nếu tôi thấy trên người anh ấy có một vết xước thì các người chuẩn bị tâm lý đi găph diêm vương đi.
Đàn em: Rõ, Văn ca.
Nói xong Diệu Văn liền cúp máy rồi ném điện thoại cái đoàng vào tường. Cái cửa lúc nãy còn may chán đấy, đằng này cái điện thoại nó vỡ tan tành luôn cơ.
Lúc này Diệu Văn mới chợt nhớ ra 2 tên vệ sĩ nằm lăn lóc ở ngoài cổng, liền vác cái mặt tối sầm, đen chẳng khác gù đít nồi đi xuống nhà.
Bác Tôn thấy thái độ của anh có chút thay đổi kỳ lạ nên hỏi.
Bác Tôn: Diệu Văn, con lại đi đâu thế?
Diệu Văn có nghe bác Tôn hỏi nhưng cũng lười chẳng trả lời, vẫn cứ đi thẳng ra chỗ 2 tên vệ sĩ kia.
🐺: 2 tên kia, mau dậy.
Diệu Văn vừa nói vừa lấy tay vỗ vỗ vào mặt 2 tên vệ sĩ kia.
Thấy chẳng có động tĩnh gì liền nghĩ lực tay chưa đủ mạnh, thế là anh tát thẳng cho mỗi tên môt cái vào mặt, đau điếng cả người.
Vệ sĩ: Văn.. Văn ca.
Bị tát một cái gần xéo cả quai hàm thì 2 tên vệ sĩ kia có không muốn tỉnh cũng đành phải tỉnh thôi. Nằm nữa là khéo xuống lỗ hết cả đám.
🐺: Tại sao lại để Tống Á Hiên chạy trốn?
Câu nói nhẹ nhàng được thốt ra từ miệng Diệu Văn, nhưng nó lại khiến cho 2 con người kia áp lực đến nỗi mồ hôi hột đổ hết trên trán.
Sợ đến mức không giám ngước mặt lên nhìn anh.
🐺: Tôi đang hỏi các người đấy! TẠI SAO LẠI ĐỂ TỐNG Á HIÊN CHẠY TRỐN? TRẢ LỜI!!!
Diệu Văn gằn giọng, liếc ánh mắt như viên đạn về phía 2 tên vệ sĩ, khiến họ sợ đái cả ra quần.
Vệ sĩ: Tại tụi em không dám đánh anh ấy, sợ.. sợ Văn ca mắng.
Nói cũng phải, 2 người kia mà dám làm gì Á Hiên chắc anh phanh thây, móc mắt, băm thịt họ đem vứt xuống sông rồi.