Chap 10
🐺: Ha, sợ bị tao đánh vậy là để anh ấy chạy trốn? Nuôi tụi mày chỉ tốn cơm tốn gạo. Cút ngay trước khi tao điên lên. NHANH!!
2 tên vệ sĩ khi nghe Diệu Văn nói xong thì liền sợ xanh mặt, 3 chân 4 cẳng xách dép chay thục mạng, không dám ngoái đầu nhìn lại.
Diệu Văn sau đó phóng con xe Ferrari của mình đi mua điện thoại mới. Lúc nãy anh đã đập nát cái iphone 14 pro max mới tậu rồi còn đâu.
Mua điện thoại xong Diệu Văn không về nhà, anh đi thẳng đến bar.
Anh ngồi trong một góc khuất của quán bar, uống hết ly này đến ly khác, uống đến đầu óc lâng lâng quay vòng vòng.
Chẳng lẽ Á Hiên lại chán ghét, kinh tởm anh đến mức chạy trốn khỏi anh luôn ư?
Không phải đâu..
Á Hiên cậu ấy chỉ muốn được là chính mình, được nhận tình yêu của anh dành dành cho mình chứ không phải cái danh "Kẻ thay thế"!
Cả cuộc đời Á Hiên, chỉ muốn có một người yêu thương cậu thật lòng!!
Á Hiên đi từ chiều đến tối muộn mới về được căn nhà ở ngoại ô Trùng Khánh.
Chân cậu lúc này vừa đau, vừa nhức, mỏi đến mức rã rời.
Bây giờ cậu chỉ muốn đặt lưng xuống giường ngủ một giấc thật ngon để gạt đi những chuyện buồn mà mình đã phải trải qua thôi.
Vì đã quá mệt nên khi vừa mới chỉ nằm xuống giường thôi 2 mắt Á Hiên đã díu chặt lại với nhau rồi.
Tinh tinh tinh tinh..
Nhưng chưa ngon giấc được bao lâu thì đã có tiếng chuông cửa. Ai mà lại đến bấm chuông nhà cậu vào giờ này cơ chứ? Thật là phiền phức quá, aa.
Cậu nhớ ngoài Tuấn Lâm và Trình Hâm ra thì làm gì có ai biết căn nhà này của cậu nữa đâu.
Tiếng chuông cửa cứ vang lên liên hồi khiến Á Hiên muốn không quan tâm cũng khó, muốn ngủ lại càng khó hơn, nên cậu đành vác cái thân xác mỏi rã rời ra mở cửa.
Cạch..
Trước mắt Á Hiên là cả chục tên mặc quần áo đen xì từ trên xuống dưới đang cúi đầu. Hình như là chào cậu nhỉ?
Á Hiên ngạc nhiên mở to đôi mắt đang lim dim, vẫn còn ngái ngủ kia ra nhìn bọn họ.
🐟: Các.. các người là ai? Đến đây làm gì? Tôi không có tiền đâu mà ăn trộm!
Đàn em: Xin anh hãy đi theo tụi em về Lưu Gia.
À, thì ra họ là người của Lưu Diệu Văn.
Hơi bất ngờ nhỉ? Vậy mà đã tìm ra được cậu rồi, nhanh thật!
Mà cũng chẳng có gì lạ lắm, với đàn em của Diệu Văn thì chẳng có việc gì gọi là khó khăn cả. Dù sao thì họ cũng do chính Lưu Diệu Văn đích thân rèn luyện.
🐟: Không! Tôi không về! Việc gì tôi phải theo các người về cái địa ngục đó chứ. Không bao giờ!
Đàn em: Anh mà không về đó thì Văn ca nướng chín tụi em mất. Xin anh đấy Hiên ca, theo tụi em về đi mà!
🐟: Không!
Thấy Á Hiên kiên quyết đến như vậy thì đàn em của Diệu Văn khóc không thành tiếng.
Diệu Văn đã dặn là phải đem Á Hiên về cho bằng được nhưng không được có một vết xước nào, dù là nhỏ nhất nên bọn họn cũng rén, chẳng dám làm gì Á Hiên.
Hết cách, đàn em của Diệu Văn đành quỳ xuống, ôm lấy chân của Á Hiên mà khóc lóc, van xin một cách thảm thương.
Đàn em: Hu hu, anh làm ơn làm phước theo tụi em về đi mà, Á Hiên ca ca.. hu hu.
🐟: Không! Buông ra!
Trong lòng Á Hiên thực sự cũng thương đám đàn em kia lắm chứ. Họ cũng chỉ làm theo lời Diệu Văn để kiếm chén cơm manh áo thôi.
Bây giờ cậu mà không theo họ về là Diệu Văn chắc chắn sẽ tức giận đến mức phanh thây họ ra mất.
Nhưng chăng lẽ cậu phải về lại cái căn nhà mà cậu đã chung sống cùng con người chỉ coi cậu là kẻ thay thế hay sao?
Không! Sẽ chẳng bao giờ cậu quay lại đó một lần nào nữa!
Vậy..
Còn đám đàn em tội nghiệp đang khóc lóc kia thì sao?
Cậu vẫn không nỡ bỏ mặc họ. Nếu bây giờ họ không đưa cậu về thì trước sau gì Diệu Văn mà chẳng đem cậu về.
Giờ mà không về với họ là Diệu Văn cũng chẳng để cho cậu sống yên ổn đâu dù chỉ là một giây.
Ít ra đám vệ sĩ kia vẫn còn có người nhà, vẫn có người để yêu thương, chăm sóc. Còn cậu bây giờ làm gì còn cái gì để lưu luyến nữa đâu.
Thôi!
Đành theo họ về vậy, một mạng của cậu đổi lấy hơn chục mạng của đám vệ sĩ đó, cũng đáng mà. Nhỉ?!
Dù sao thì Á Hiên cũng không muốn vì cậu mà bọn họ bị Diệu Văn bức chết!
Ha ha haa, vì cậu từng dầm mưa nên bây giờ cậu muốn dùng ô để che cho người khác..
Phải..
Tống Á Hiên, cậu ấy từng chịu tổn thương nên bây giờ cậu ấy chính là không muốn bất kì ai phải chịu tổn thương nữa hết.
Ke bị tổn thương lại không muốn làm tổn thương người khác..
Tống Á Hiên.. Cậu đúng là tốt quá rồi!!
Cậu có thể nghĩ cho bản thân mình một chút được không? Một chút thôi cũng được!