Chap 17
🦊: Con mẹ nó, trong cái căn nhà này có bao nhiêu người ở mà sao em phải nấu ăn? Đứa nào ép? HẢ?
🐟: Tại em muốn mà, không sao, không sao, không có ai ép em hết á.
Không ai ép? Ha ha, chỉ là Á Hiên quá tốt, cậu chẳng thể nào nói là do đứa em gái mình yêu thương hết mực bắt mình làm được..
🦊: Đừng để anh biết em là bị ép, bằng không anh móc mắt, anh cắt lưỡi nó cho em coi. Hừ.
Vừa nói Trình Hâm vừa liếc mắt qua chỗ Á Xuân, Tuấn Lâm thấy vậy liền hiểu ý nên cũng liếc theo.
Còn ả khi bị 2 ánh mắt như 2 viên đạn lia trúng thì rén cmn luôn, chỉ biết bấu chặt tay Diệu Văn.
🐺: Đừng có mà lườm lườm liếc liếc Á Xuân với cái ánh mắt đó, không thấy cô ấy đang sợ hay sao?
Diệu Văn miệng thì nói, tay thì vuốt vuốt hết tóc xuống lưng ả. Động tác vô cùng, vô cùng dịu dàng.
Á Hiên đưa mắt nhìn qua chỗ của họ, gương mặt xinh đẹp kia của cậu vẫn vậy, không hề thay đổi nhưng.. Thử nhìn kĩ mà xem, nó là đang buồn đấy!
🐟: Thôi đi vào ăn, đi vào ăn đi.
Á Hiên nói xong liền đi vào phòng ăn, mọi người cũng đi theo.
🐻: Thức ăn này tao đoán chắc là Á Hiên nấu. Đúng không?!
🐟: Đún...
Á Hiên chưa kịp nói hết câu đã bị ả chen vào.
Tống Á Xuân: Không phải đâu, thức ăn này là do em nấu, tay Hiên ca bị thương không thể nấu được~
Ăn cắp trắng trợn!
Mọi người thấy qua chưa? Đây! Một ví dụ điển hình đấy.
Còn táo bạo hơn cơ, ăn cắp công sức của người khác ngay trước mặt chính chủ.
🐰: Vậy sao? Là do cô nấu thật?
Tống Á Xuân: Phải a~
🐰🐻🦊🐴: Thức ăn cô nấu dở quá đi mất.
Không khí trong phòng ăn lúc này vô cùng ngượng, không ai nói câu gì.
🐟: Ha ha ha..
Á Hiên nhịn cười từ nãy đến giờ không chịu nổi nữa mà cười phá lên một tiếng.
Còn Á Xuân thì vừa tức vừa quê. Ai mà ngờ họ lại chê nặng như vậy chứ.
🐺: Ăn được thì ăn, không ăn được thì thôi. Không đến lượt các người phê phán đâu!
Thực ra thức ăn đó là do Á Hiên nấu đấy, cái lý do vớ va vớ vẩn mà Á Xuân nói bọn họ cũng chẳng tin đâu, chỉ là nói vậy để làm nhục ả mà thôi.
Tay nghề nấu ăn của Á Xuân thì tất cả mọi người ai mà chẳng biết, kể cả Diệu Văn.
Thức ăn do ả nấu chó nó còn chê, chứ làm sao mà được ngon như thế này?
Nói thật chứ đồ ăn mà Á Hiên bảo bối của họ nấu chẳng lẽ họ lại chưa từng ăn qua hay sao? Nó ngon thấy mồ luôn ý.
Ngay cả cái tên Lưu Diệu Văn đáng ghét kia cũng ăn đồ ăn do Á Hiên nấu hơn một năm trời mà chẳng bỏ một bữa nào.
Khẩu vị của Diệu Văn thì ai mà không biết, có khi đầu bếp 5 sao nấu cũng chê nặng mà lại ăn đồ ăn do Á Hiên nấu cả hơn một năm thì nó ngon như nào phải biết.
Sau khi ăn xong thì Á Hiên cùng Tuấn Lâm và Trình Hâm đi lên phòng ngồi tán ngẫu.
Diệu Văn cùng Hạo Tường và Gia Kỳ cũng lên thư phòng để bàn bạc một số công việc quan trọng.
Chỉ còn có mỗi mình Á Xuân ngồi ở sofa dưới nhà xem tivi.
Cộc cộc cộc..
🐺: Vào đi, cửa không khóa.
Tông Á Xuân: Văn à~ Em muốn ra ngoài chơi với bạn một xíu~
Vừa mới mở cửa đi vào ả đã coi 2 người kia là không khí mà ỏng à ỏng ẹo xà vào lòng Diệu Văn.
🐺: Vậy em đi đi, nhớ là về sớm đấy nhé!
Tống Á Xuân: Nhưng mà..
🐺: Nhưng làm sao?
🐻🐴: Mày chưa đưa thẻ đen cho người ta!
Hạo Tường và Gia Kỳ như đã hiểu thấu hồng trần.
Loại người yêu vì tiền như thế này lúc nào chẳng ve vảng trước mặt họ. Chỉ tiêc rằng chưa kịp dở trò gì đã bị Tuấn Lâm và Trình Hâm cho bay màu rồi thôi.
Ừm.. cũng có thể cho rằng Á Xuân là một ví dụ thực tế.