• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 11

Reng rengg renggg

Đang ngồi trầm tư uống rượu thì điện thoại của Diệu Văn lại reo lên liên hồi.

Anh cau mày nhìn vào điện thoại, may người gọi là cái đám người anh phái đi tìm Á Hiên chứ không là cái điện thoại tới số nữa rồi.

Đàn em: Văn ca, tụi em đã đưa Hiên ca về đây ạ!

🐺: Địa chỉ?

Đàn em: Đang ở nhà anh ạ.

Nghe xong, Diệu Văn cúp luôn điện thoại, đứng dậy lái xe về thẳng nhà.

Anh phóng xe vèo vèo, đi với tốc độ nhanh chóng cả mặt.

Cảnh sát thấy vậy thì thổi còi inh ỏi cả bên đường nhưng xe của anh vẫn lao như gió chẳng có dấu hiệu dừng lại.

Cảnh sát bất lực - ing: Thế còn cần cảnh sát giao thông làm cái mẹ gì nữa chứ?

Không bao lâu Diệu Văn đã về đến Lưu gia.

Đàn em: Văn ca!

🐺: Tống Á Hiên đâu?

Đàn em: Bác quản gia kêu tụi em đưa Hiên ca lên phòng rồi ạ.

🐺: Hết việc của các người rồi, về đi.

Đàn em: Vâng, Văn ca.

Diệu Văn sau đó liền phóng thẳng một mạch lên lầu tìm Á Hiên.

Bác Tôn đứng đó nhìn chỉ biết lắc đầu.

Bác Tôn làm quản gia cho cái nhà này cũng đã mấy chục năm rồi, từ cái thời mà Diệu Văn còn chưa được sinh ra cơ.

Tính tình của mỗi người như thế nào bác đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ trước đến giờ, chưa ai dám làm gì trái với lời của Diệu Văn trong đó bao gồm cả ông bà chủ Lưu.

Vậy mà lần này Á Hiên lại dám trốn đi, Diệu Văn không nổi trận lôi đình mới là chuyện lạ.

Cạch..

Diệu Văn mở cửa phòng ra, căn phòng tối thui.

Chỉ thấy một vài tia sáng yếu ớt, mờ ảo của ánh đèn đường lẻ loi xiên qua cửa sổ chiếu thẳng vào cậu trai đang ngồi co ro đầu tựa vào thành giường, 2 tay ôm đầu gối ngồi bên dưới sàn nhà.

Vẻ mặt Á Hiên có vẻ rất mệt mỏi, Diệu Văn không biết nhưng anh cảm nhận được điều đó.

2 mắt Á Hiên nhắm nghiền, tóc rũ xuống che gần hết cả đôi mắt của cậu.

Trong tia sáng mờ ảo của ánh đèn đường, ngũ quan của hiện lên Á Hiên thật hoàn hảo, đẹp đến mức không tì vết.

Nước da cậu trắng mềm như da em bé, đôi môi đỏ mọng nhạt đi vì mệt mỏi. Có sức cuốn hút vô cùng.

Ai có diễm phúc nhìn thấy cái vẻ đẹp này cũng có thể đổ gục ngay lập tức.

Suốt hơn một năm qua hầu như chưa bao giờ Diệu Văn được ngắm Á Hiên kĩ như thế này.

Á Hiên rất đẹp.. quả thực là đẹp đến mê người!!

Đẹp hơn cả Á Xuân, rất nhiều, thực sự mà nói thì cái vẻ đẹp tự nhiên của Á Hiên đẹp hơn rất nhiều so với cái bản mặt chét cả hàng tấn phấn của Á Xuân.

Diệu Văn ngắm Á Hiên hồi lâu rồi mới từ từ nhẹ nhàng bế cậu lên giường ôm ngủ.

Theo thói quen, anh lại đưa mũi xung quanh thăm dò mùi hương trên người cậu.

Tuy không tìm được mùi hương hoa nhài quen thuộc nhưng mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cậu cũng khiến anh thoải mái mà ngủ từ lúc nào không hay.

Khi nãy anh đi vào quên đóng cửa nên tất cả mọi việc anh làm nãy giờ đã đều được thu gọn trong tầm mắt của bác Tôn.

Bác Tôn đứng ngoài cửa và chứng kiến hết sự đời. Không khỏi bất ngờ khi Diệu Văn cực kì nhẹ nhàng với Á Hiên mà không nổi trận lôi đình với cậu.

Thật là khác Diệu Văn thường ngày quá đi mất.

Đúng là có chút.. ừm.. không quen với cái sự dịu dàng bất thình lình của Diệu Văn.

Bác Tôn cũng chẳng đứng đó làm gì nữa, liếc nhìn ngán ngẩm Diệu Văn một cái.

Trong lòng thầm nghĩ, cái tên Diệu Văn miệng thì nói không yêu người ta, chỉ coi người ta là kẻ thay thế. Vậy mà một câu cũng không nỡ nặng lời, lại muốn người ta chỉ ở bên cạnh mình.. Hazzzz

Thử nói không có tình cảm, thử nói chưa từng rung động xem ai tin. Ta lại cười nửa miệng, ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK