• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 1

Chú thích dành cho những bạn không stan TNT:

🐟: Tống Á Hiên - Cậu

🐺: Lưu Diệu Văn - Anh

🦊: Đinh Trình Hâm

🐴: Mã Gia Kỳ

🐰: Hạ Tuấn Lâm

🐻: Nghiêm Hạo Tường

🐿: Trương Chân Nguyên

___________________________________________

Lưu Diệu Văn mơ màng, anh vòng tay sang bên cạnh để tìm hơi chồng nhỏ của mình nhưng một bên giường mà anh nằm trống không.

Anh dần mở mắt nhìn ra cửa sổ có một vài tia nắng ấm áp chiếu xiên qua tấm rèm màu trắng, vẻ mặt suy tư không rõ tâm trạng.

Từ từ lấy trong tủ đầu giường ra một tấm hình, ngắm nhìn nó hồi lâu xong lại cất vào mà đóng lại. Rồi lười biếng đi vào phòng vệ sinh.

🐺: Anh nấu món gì vậy?

Tống Á Hiên đang nấu ăn thì đột nhiên bị anh ôm eo từ đằng sau, Lưu Diệu Văn dụi mặt vào sau gáy cậu, tham lam mà hít lấy hít để mùi hương hoa nhài quen thuộc thoang thoảng trên người cậu.

🐟: Anh đang nấu súp gà cho em nè. Ngoan, đi ra bàn ăn, đợi anh nấu xong liền mang ra cho em.

Tống Á Hiên quay người lại, mặt đối mặt với anh. Cười nhẹ đáp.

🐺: Được!

Anh đặt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn rồi luyến tiếc rút tay ra khỏi eo cậu, chậm chạp đi lại bàn ăn.

Khoảng 10 phút sau, cậu mang ra một bát súp rồi đặt trước mặt anh.

🐟: Em ăn đi.

🐺: Anh không ăn sao?

Diệu Văn đang bấm điện thoại, thấy cậu đi ra tay chỉ cầm có một bát nên thắc mắc hỏi.

🐟: Anh không đói.

🐺: Chẳng phải anh thích ăn món này lắm à. Tại sao lại không ăn?

🐟: Ừm... Có phải em nhớ sai rồi không. Anh đâu thích ăn món này?

🐺: "Yaaaa, Diệu Văn mày nghĩ cái gì vậy. Đây rõ ràng là món Á Xuân thích mà, mày lại nhầm nữa rồi."

Á Hiên sau khi trả lời xong thấy anh thất thần liền đưa tay lay người anh.

🐟: Văn... Diệu Văn

🐺: Hả - Anh giật mình trả lời.

🐟: Em có sao không?

🐺: Không sao, em không sao.

🐟: Vậy em ăn đi cho nóng rồi còn đi làm nữa.

Diệu Văn không đáp lại mà chỉ cười nhẹ một cái rồi tập trung ăn hết bát súp.

Tối hôm đó, Diệu Văn đi làm về liền đi thẳng lên phòng, vứt tài liệu và áo khoác vào bàn làm việc, nới lỏng cà vạt rồi lười biếng mà nằm dài xuống giường với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

Cạch, Á Hiên từ trong phòng tắm bước ra, cậu mặc một cái áo sơ mi màu trắng và một cái quần đùi rộng màu đen, để lộ đôi chân thon, dài, trắng nõn nà không tì vết của cậu.

Không phải là cậu muốn mặc như vậy đâu, là do anh thích nên cậu mới mặc thôi.

Tóc cậu còn chưa khô, từng giọt nước cứ tí tách tí tách rơi xuống vai cậu. Có thể nhìn thấy xương quai xanh sau lớp áo sơ mi vừa trắng vừa mỏng kia. Trông cậu lúc này thực sự rất là quyến rũ aa~

Diệu Văn nghe thấy tiếng động nên cũng chợt tỉnh ngồi bật dậy. Thấy cậu liền đi đến ôm lấy eo cậu rồi lại tham lam đưa mũi thăm dò mùi hương hoa nhài quen thuộc. Bỗng anh cau mày, khó chịu hỏi cậu một câu..

🐺: Tại sao anh không dùng xà phòng hoa nhài?

🐟: Xà phòng hoa nhài hết mất rồi.

🐺: Vậy mai em mua cho anh cái mới nhé.

🐟: Ừm.

 _______________

🐟: Diệu Văn.

🐺: Anh gọi gì em?

🐟: Tại sao em lại thích mùi hương của hoa nhài đến vậy?

Diệu Văn đang ngồi sấy tóc cho cậu, nghe cậu hỏi xong vẻ mặt bỗng trầm tư, tay cũng dừng luôn việc sấy tóc. Á Hiên thấy anh như vậy liền nói.

🐟: Em không muốn nói cũng được, không sao hết. Đi tắm đi rồi ngủ.

Diệu Văn cứ vậy mà đứng dậy, vẻ mặt vẫn vậy, chẳng thể nhìn rõ tâm trạng. Đi vào phòng tắm không nói một câu gì.

Đâu phải anh không muốn nói đâu, anh chỉ sợ khi mình nói ra rồi thì cậu lại bỏ anh đi như cô ấy thôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang