Chap 23
Pay về lại thực tại hoii nèo..
🐺: Tôi nói cho anh biết, anh nên nhớ tôi và anh vẫn chưa ly hôn đâu. Anh vẫn đang là chồng nhỏ của tôi đấy, nên đừng có mà ra ngoài lăng nhăng. Tôi kiện cho anh ở tù mọt gông.
🐟: Lăng nhăng? Vậy cậu và Á Xuân là cái gì của nhau? Cậu là chồng lớn của tôi vậy suy ra.. Á Xuân em gái tôi là bồ nhí của cậu hay sao nhỉ? Vậy tôi có được kiện không?
🐺: Anh.. anh im miệng!! Còn nói nữa tôi nhất định không tha cho anh đâu.
🐟: Mời!!
Ngắn gọn xúc tích.
Á Hiên đáp lại Diệu Văn bằng ánh mắt vô cùng kiên quyết và lời nói cực kì cứng rắn.
Không một chút sợ hãi, không một chút lo lắng nào. Nhưng nó khiến Diệu Văn nghẹn nguyên cục tức siêu to khổng lồ ở cổ.
Lời đã ứa ra đến tận miệng rồi nhưng lại chẳng nói được câu gì đành phải nuốt ngược vào trong.
🐺: Anh đừng có mà lên giọng thách thức tôi.
🐟: Tống Á Hiên tôi đây chính là đang thách thức Lưu Diệu Văn cậu đấy!!!
Bốpppppppp...
Diệu Văn tức không chịu nổi, vung tay đánh một cái bốp vào mặt cậu. Tiếng kêu ấy nó giòn như đang ăn snack khoai tây vậy.
Tay Diệu Văn rõ to, lực tay cũng rất mạnh cộng thêm từ nãy đến giờ Á Hiên chọc giận anh nữa thì cái tát đấy không đau mới lạ.
Nó khiến Á Hiên đau điếng cả người, nhăn cả mặt lại, một bên má thì tê rần rần. Khóe miệng Á Hiên xộc lên một mùi tanh nồng, cậu đưa tay lên miệng quệt một cái.
Là máu sao?
Tống Á Xuân: Ha ha ha, đáng đời anh lắm anh trai Tống Á Hiên à~ Ai kêu anh cứ xen vào chuyện tốt của tôi, cứ thích ngán đường của tôi làm gì. Cho chừa, ha ha ha.
Từ lúc nãy đến bây giờ, ả đã đứng ngoài cửa và nghe hết toàn bộ câu chuyện. Tại Diệu Văn chứ bộ, đi vào lại còn đóng cửa không kĩ.
🐺: Đâu phải chưa từng cảnh cáo, tôi đã cảnh cáo anh rồi. Đây là anh tự mình chuốc lấy.
Nói xong Diệu Văn quay lưng bỏ luôn ra ngoài. Ả thấy anh ra thì 3 chân 4 cẳng vội vàng chạy mất hút.
Tí tách..
Là gì?
Là nước mắt của Á Hiên đang rơi chứ còn gì?
Từ trước đến bây giờ, dù có tức có giận có điên đến mức như thế nào đi nữa anh cũng chưa từng dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện với cậu..
Vậy mà bây giờ, chỉ bởi tấm hình cậu ôm anh trai của mình mà anh ra tay đánh cậu? Hơn nữa anh còn chẳng biết rõ sự tình ra sao, còn chẳng biết Chân Nguyên chính là anh họ của cậu.
Tự hỏi, Diệu Văn thật sự không hề tin tưởng cậu dù chỉ là một chút hay sao?
Vậy mà Á Hiên lại vẫn cứ hy vọng..
Hy vọng? Cậu là đang mong muốn điều gì vậy chứ?
Á Hiên cứ khóc sướt mướt một hồi, khi không còn có thể khóc được nữa cậu mới mệt mỏi mà đặt lưng xuống giường ngủ thiếp đi.
Cạch..
Hơn một giờ sáng lại có người mở cửa phòng cậu mà đi vào. Là ai?
Là Lưu Diệu Văn chứ ai vào đây nữa.
Nói thật, anh không thể nào ngủ cùng Á Xuân được vì anh vẫn không quen mùi của ả.
Chỉ thích mùi của Á Hiên thôi. Sang đây chủ yếu là để ngửi nhờ hơi cho dễ ngủ chứ chẳng có ý gì khác hết á.
🐺: Cá con à, tôi chỉ muốn anh là của tôi, tôi chỉ muốn anh dành tình yêu của anh cho một mình tôi thôi. Trước đây, hiện tại, sau này và mãi mãi.
Diệu Văn nằm xuống giường, kéo Á Hiên ôm chặt vào lòng. Chỉ thiếu điều muốn dán cả người cậu vào người mình luôn thôi.
Diệu Văn hôn nhẹ vào tóc cậu một cái rồi tự mình cũng nhắm mắt ngủ luôn.