Chap 5
🐟: Cậu nói thử xem, từ trước đến giờ cậu không có nổi dù chỉ là một chút tình cảm nào đối với tôi sao?
🐺:...
🐟: Vậy cậu nói thử xem, thời gian qua cậu chỉ coi tôi là kẻ thay thế thôi sao?
Diệu Văn sau khi nghe Á Hiên hỏi xong thì tim anh nhói lên một nhịp, chẳng rõ là cảm xúc gì. Là anh đang thương hại cậu sao?
Diệu Văn trầm ngâm một lúc rồi mới ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Á Hiên mà nói.
🐺: Đúng! Lưu Diệu Văn tôi trước giờ chỉ coi Tống Á Hiên anh là một kẻ thay thế! KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM!!
Tuy chỉ là một câu nói nhưng nó khiến Á Hiên hoàn toàn suy sụp.
Cậu cố kìm nước mắt nhưng bất thành.
🐟: Ha hahaa..
Á Hiên cười dài trong tiếng khóc, khó khăn mà thốt lên một câu.
🐟: Được! Tôi hiểu rồi! Tạm biệt..
Á Hiên nói xong liền đi ra khỏi phòng và chạy một mạch ra khỏi khuôn viên Lưu gia.
Ngoài trời bây giờ đang mưa rất lớn. Mưa lớn như đang khóc cùng cậu.
Á Hiên một mình lang thang trên con đường vắng tanh. Nước mắt cậu hòa cùng nước mưa rơi xuống.
Nhìn cậu bây giờ rất đáng thương, quả thực rất đáng thương..
Diệu Văn sau khi nghe xong câu nói của Á Hiên, ngồi thẫn thờ bất động một lúc mới hoàn hồn. Hớt ha hớt hải chạy ra ngoài tìm cậu.
🐺: Bác Tôn, bác có nhìn thấy Á Hiên đâu không?
Bác Tôn: Vừa xong bác thấy thằng bé nước mắt nước mũi sùi sụt chạy ra ngoài, hỏi cũng không nói. Mà bây giờ trời lại đang mưa to nữa.
Diệu Văn nghe xong chỉ "Ừ" xuông một tiếng cho qua chuyênh rồi liền chạy ra ngoài.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn, đổ xuống từng hạt nặng nề như hiểu thấu nỗi buồn của một người chỉ được coi là Kẻ Thay Thế..
Diệu Văn tìm Á Hiên khắp nơi.
Cuối cùng anh thấy cậu ngất lịm ở góc đường gần công viên. Liền đi đến, bế cậu về nhà, thay quần áo, lau khô tóc rồi đặt cậu lên giường mà đắp chăn lại.
Lúc này Diệu Văn vuốt tóc cho Á Hiên rồi mới thấy trán cậu nóng. Anh lấy tay còn lại sờ lên trán mình thì thấy thân nhiệt Á Hiên ngày càng tăng.
Phải, Á Hiên sốt rồi.
Diệu Văn vội vàng đi lấy thuốc hạ sốt, ngậm vào miệng rồi đặt môi mình lên môi cậu. Nhẹ nhàng dùng lưỡi đẩy viên thuốc qua.
Sau đó anh lại cho nước vào miệng rồi truyền qua cho cậu.
Á Hiên mơ mơ màng màng, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc hiện ra mờ ảo trước mặt liền biết đó là Diệu Văn.
Lúc này, cậu thật sự rất muốn biến phắt nó đi cho anh vừa lòng.
Nhưng nhìn lại cậu bâu giờ xem, chẳng còn một chút sức nào cả thì đừng nói là đi khỏi anh, đến mở mắt cậu còn không mở được.
Thôi, đành để mặc cho Diệu Văn làm gì thì làm vậy.
Nhìn Á Hiên như vậy Diệu Văn cũng không đành lòng. Chẳng biết là cảm giác gì nhưng tim anh đau lắm..
Sáng hôm sau, Á Hiên thức dậy thì cảm nhận được có một bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình.
Quay sang bên cạnh thì thấy một người con trai quen thuộc đang gục đầu ngủ thiếp đi.
Ai? Diệu Văn chứ còn ai!
Diệu Văn ngủ không sâu. Đột nhiên thấy tay cậu động đậy nên tỉnh giấc.
🐺: Dậy rồi sao?
🐟: Tại sao lại đưa tôi về đây?
🐺: Anh quên rồi sao? Tại vì tôi và anh đã kết hôn nên bây giờ anh là chồng nhỏ hợp pháp của tôi!
🐟: Ha.. Chồng nhỏ hợp pháp? Hay vì cậu đã mất đi bản gốc rồi nên bây giờ không muốn mất luôn cái bản sao là tôi?
🐺: Anh... nói chung là anh chỉ có thể ở đây!
Nói xong Diệu Văn liền đứng dậy rời đi và khóa luôn cửa phòng lại.
Nói đúng hơn là từ giờ Á Hiên bị giam lòng trong cái căn phòng này.
Á Hiên ngồi trên giường, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh.
Nước mắt lại không tự chủ được mà rơi đầy trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Á Hiên vội tìm điện thoại để nhắn tin kể hết mọi chuyện với tiểu Hạ và Đinh ca.
Nhưng..
Đinh ca bây giờ đang ở Úc cùng Mã ca và gia đình của Mã ca.
Tiểu Hạ thì đã cùng Hạo Tường và gia đình 2 bên đi Canada du lịch rồi.
Vì là đi cùng gia đình nên 2 người họ không thể về đây để cứu cậu được. Hazz, đen thôi đỏ là blue..
Một lúc sau Bác Tôn mang cháo và sữa vào phòng cho cậu.
Bác Tôn: Á Hiên, cháu ăn một chút đi cho lại sức. Nhìn cháu dạo này gầy quá.
🐟: Cháu không đói. Bác mang ra ngoài đi.
Bác Tôn năn nỉ mãi cậu cũng không ăn lấy một miếng. Đành phải để thức ăn ở đó rồi đi ra ngoài.
Bác Tôn thật sự không muốn giam lỏng cậu ở đây nhưng Diệu Văn đã dặn rồi nên bác cũng chẳng dám làm trái.
Đến trưa, bác Tôn lại mang thức ăn lên thì thấy thức ăn hồi sáng còn y nguyên.
Á Hiên thì đang nằm trên giường thút thít.
Bâc biết là nói thì cậu cũng không ăn nên lại để thức ăn ở đó và cầm thức ăn hồi sáng mang đi.