Chap 13
Tống Á Xuân: Anh vẫn còn nhớ em sao?
Ả ta khi thấy Diệu Văn nhận ra giọng mình thì ngước mặt lên nhìn anh, giả bộ rơi vài giọt nước mắt cá sấu để lấy lòng.
Diệu Văn nhìn ả khóc như thế cũng chẳng có cảm xúc gì. Vậy mà con tác giả nó tưởng anh xót thấy mồ.
Tống Á Xuân: Em biết ngay mà, là anh vẫn còn nhớ em~
Diệu Văn khi thấy mặt ả rồi thì vòng tay ra sau lưng ôm lại. Còn ôn nhu vỗ vỗ nhẹ vài cái vào lưng ả.
Có điều..
Anh không quen với khuôn mặt bôi phấn trắng bệt và cái môi bôi son đậm đến mức thâm đen như người chết của Á Xuân nữa.
Có lẽ là anh vẫn thích khuôn mặt trắng trẻo, non nớt không son, không phấn của Á Hiên hơn.
🐺: Em đi đâu hơn một năm qua mà bây giờ mới về, anh nhớ em lắm em biết không?
Tống Á Xuân: Em về với anh rồi đây mà, em đây cũng nhớ anh nhiều lắm đấy, rất nhiều~
Á Hiên từ nãy đến giờ đã đứng chôn chân ở một góc tường và chứng kiến hết cái màn trùng phùng máu chó kia rồi.
Vậy là Á Xuân đã trở lại.. em gái cậu về thật rồi.
Nước mắt cậu lại trong vô thức mà rơi lã chã, đầy trên khuôn mặt xinh đẹp kia của cậu.
Có ai thấy người mình yêu hơn cả tính mạng ân ân ái ái với người khác ngay trước mắt mình mà dửng dưng làm như chẳng có gì hay không?
Đúng, đương nhiên là không rồi. Vả lại là người ai mà chẳng có cảm xúc cơ chứ.
Á Hiên cũng không ngoại lệ!
Vết thương lòng khi biết mình là kẻ thay thế của cậu còn chưa khỏi. Bây giờ nó lại nhói lên từng hồi như có ai đang xát muối vô vậy.
Đã biết mình chỉ là kẻ thay thế cho Á Xuân nhưng tại sao cậu vẫn không thể chịu được khi thấy anh và Á Xuân ở cạnh nhau?
Chẳng lẽ cậu lại yêu anh đến mức lí trí cũng bị lu mờ luôn rồi sao?
Hâyy daa, lại khổ rồi, Á Hiên lại khổ rồi.
🐺: Nào, em vào đây. Đã gần 2 năm rồi anh chưa được nhìn thấy em. Anh thật sự là nhớ em rất nhiều đó.
Tống Á Xuân: Người ta đây cũng nhớ anh lắm chứ bộ. Nhưng anh đừng có hỏi vì sao người ta đi được hong?~
🐺: Tại sao?
Tống Á Xuân: Em có nỗi khổ riêng mà~
🐺: Được, được chiều em hết nhé.
Nói rồi Diệu Văn dẫn ả vào nhà.
Thấy Á Hiên vẫn ngồi thản nhiên trên sofa, miệng thì nhai bim bim đến phồng cả 2 chiếc má bánh bao, mắt thì mở to xem nhìn vào tivi.
So với người con gái anh đang nắm tay thì người đang xem heo peppa kia vẫn dễ thương hơn cả trăm nghìn lần.
Trong lòng Diệu Văn thầm phàn nàn.
Lúc nãy còn nước mắt, nước mũi tè le khi thấy anh ôm Á Xuân vậy mà bây giừo thái độ lại thay đổi một trăm tám chục độ, đúng là dửng dưng như từng nhìn thấy cái gì.
Anh cũng đúng thật là, xem thường khả năng che giấu cảm xúc của cậu quá rồi mà.
Thì chuyện là lúc nãy, khi cậu đứng khóc thì anh đã thấy hết qua phản chiếu của cánh cửa rồi. Cậu làm sao mà giấu được anh.
Á Xuân khi đi vào thấy Á Hiên ngồi trên sofa, tự nhiên như ở nhà đang xem tivi thì trên đầu ả như có cả hàng trăm cái dấu hỏi chấm to chà bá lửa.
Á Hiên thì chỉ liếc mắt qua một tí rồi lain dán mắt vào tivi xem heo peppa đang đến đoạn cao trào.
Á Xuân em gái cậu đã trở về rồi thì chắc là Diệu Văn cũng chẳng cần cái bản sao là cậu làm gì nữa.
Vậy để một lát, cậu chúc họ hạnh phúc rồi rời đi, Tống Á Hiên cậu cũng chẳng muốn làm trà xanh hay người thứ 3 chen chân vào tình cảm của người khác.