• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 7

Sáng hôm sau, Diệu Văn đi làm từ rất sớm. Á Hiên khi tỉnh lại thì đã là 9 giờ sáng rồi.

Cậu định đi vệ sinh cá nhân nhưng cơn đau eo lại ập đến, khiến cậu loạng choạng suýt ngã. Mặc dù cơ thể đang đau đến tê dại nhưng Á Hiên vẫn cố lết đi vào nhà vệ sinh.

Khi vệ sinh xong đi ra ngoài thì Á Hiên nhìn thấy thức ăn để trên bàn, nó vẫn còn bốc khói nên cậu liền biết là bác Tôn vừa mới mang lên cho cậu.

Nói mới nhớ, bây giờ chỉ có Bác Tôn là quan tâm cậu nhất.

Ăn xong rồi, Á Hiên lại chán nản mà nằm dài ra giường.

Mặc dù có điện thoại nhưng tên Lưu Diệu Văn đáng ghét kia đã xóa hết số của mọi người rồi. Chỉ để lại số của Tuấn Lâm, Trình Hâm và anh ta thôi.

May là 2 người kia đang đi du lịch, không về cứu cậu được nên anh mới để số của bọn họ cho cậu nói chuyện phiếm, không thì chắc chắn anh cũng xóa rồi.

Á Hiên nằm cày hết phim này tới phim kia, nào là Trần Tình Lệnh, nào là Khi Em Mỉm Cười Rất Đẹp, nào là Bí Mật Nơi Góc Tối.

Cày phim chán rồi thì cậu chuyển qua chơi game, nhưng chẳng biết tại vì Onmyoji Arena chơi dễ quá hay sao mà cậu mới bắt đầu chơi chưa được một tuần đã lên được chức Bá chủ Kyoto rồi.

Game dễ quá nên cậu chẳng thèm chơi nữa nên ngồi tán ngẫu với 2 đứa bạn thân của mình qua điện thoại.

Những gì mà Diệu Văn làm với cậu, cậu đều kể cho Tuấn Lâm và Trình Hâm nghe hết..

2 con người kia khi nghe cậu kể hết những chuyện đã xảy ra thì cũng tức lắm chứ, tức sôi máu luôn ý.

Tống Á Hiên dù sao vẫn là người bạn thân mà Tuấn Lâm yêu thương nhất.

Tống Á Hiên dù sao vẫn là đứa em mà Trình Hâm quan tâm nhất.

Chỉ tiếc là bây giờ họ không có ở bên cạch để ôm cậu vào lòng mà động viên cậu thôi.

Hazz...

Vừa an ủi Á Hiên qua màn hình điện thoại. Trong lòng Tuấn Lâm và Trình Hâm vừa chửi thầm Diệu Văn.

2 người họ còn hứa với cậu là khi nào về sẽ đập chết cái tên Lưu Diệu Văn đáng ghét kia để đòi lại công bằng cho cậu nữa cơ.

Thật là có 2 đứa bạn đáng đồng tiền bát gạo ghê luôn. Ha ha..

Đến trưa, bác Tôn lại mang thức ăn lên cho cậu, thấy cậu ăn hết bữa sáng liền vui mừng ra mặt.

Bác Tôn: Cháu ăn trưa đi.

🐟: Vâng, cháu cảm ơn bác Tôn nhiều lắm.

Nói xong cậu liền cắm đầu xuống ăn. Bác Tôn thấy cậu ăn thì đi ra ngoài và khóa cửa lại.

Á Hiên thấy bác Tôn đi rồi thì bỏ luôn đũa xuống, chẳng thèm động vào thức ăn nữa, ngồi chắn nản trên giường nhìn qua cửa sổ.

Một người luôn trung thành với tín ngưỡng tự do, bay nhảy như Á Hiên bây giờ lại bị giam lỏng như vậy thì thật là khó chịu, thật là không thoải mái chút xíu nào.

Đến bao giờ cậu mới thoát khỏi cái cảnh bị giam lỏng này đây?

Đang dần nhắm mắt, đôi con ngươi đen nháy kia của cậu lại bất chợt mở to.

Không ai giúp mình thì mình tự giúp mình, không ai thả mình ra thì mình tự ra.

Đáng lẽ cái người có IQ 3 số như cậu phải nghĩ ra lâu rồi chứ. Âyyy daaa

Á Hiên đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cái cửa sổ không khóa, trong đầu liền nảy ra một ý tưởng.

Cậu đi ra cửa sổ, mở toang nó ra rồi nhảy cái bụp xuống sân.

Vì cái phòng này ở tầng chệt mà, nên cậu nhảy ra cũng đâu có gì gọi là khó khăn đâu.

Nhưng bây giờ cậu còn phải nghĩ cách để đối phó với 2 tên vệ sĩ cao to đen hôi, à lộn.. 2 tên vệ sĩ cao to đang đứng canh ở cổng nữa.

Việc này quả thực rất khó, không, phải nói là bất khả thi!

Nhưng đó là đối với người khác thôi chứ đối với người có bộ não với IQ vô cực như Á Hiên thì không phải là không nghĩ ra cách.

🐟: Có cách rồi! Được! Chuẩn bị trở về là Tống Á Hiên thôi nào!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK