• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 6

Tối hôm đó, Diệu Văn đi làm về, nghe bác Tôn nói cả ngày nay Á Hiên không bỏ xíu gì vào bụng liền cau mày giận dữ đi lên phòng.

Cạch..

Diệu Văn mở cửa phòng ra thì thấy Á Hiên đang ngồi co ro trên giường.

Hai tay ôm đầu gối, đôi mắt còn đọng lại một ít nước mắt mờ mờ.

Lời bác Tôn nói quả không sai!

Thức ăn mà bác Tôn mang lên cậu chẳng thèm ăn dù chỉ một miếng. Đến đôi đũa cậu còn chẳng thèm cầm lên nữa kìa.

🐺: Tại sao không ăn?

🐟:...

Diệu Văn thấy Á Hiên không trả lời mình thì lại càng tức giận.

Đi đến kế bên cậu, tay bóp 2 bên cằm, dùng đôi mắt giận dữ nhìn thẳng vào mắt cậu.

🐺: Anh giám không trả lời tôi? Ha.. được.

Diệu Văn dùng lực, cầm lấy 2 cổ tay nhỏ nhỏ trắng trắng của Á Hiên dơ lên đầu giường.

Cậu gầy quá, một bàn tay của anh thôi cũng đủ nắm chặt được 2 cái cổ tay của cậu rồi.

Diệu Văn ép người Á Hiên xuống giường. Mạnh bạo hôn lên môi cậu.

Á Hiên không phòng bị được vì bị anh giữ chặt tay rồi. Cậu dãy dụa trong sự bất lực.

Vốn dĩ sức của cậu đã không bằng sức của anh rồi, mà bây giờ anh lại khóa chặt 2 tay cậu như vậy thì cậu làm được gì đây?

Á Hiên đành nằm im cho Diệu Văn muốn làm gì thì làm.

Diệu Văn thấy người đang nằm dưới thân mình không phản kháng nữa thì cười thầm trong lòng, tay cũng thả tay cậu ra.

Anh đưa lưỡi càn quét hết vị ngọt trong khoang miệng nhỏ nhắn kia của cậu.

1 phút.. 3 phút.. 5 phút sau, Á Hiên hết hơi nên đánh Diệu Văn mấy cái vào lưng để ra hiệu.

Diệu Văn thấy vậy cũng luyến tiếc rời môi cậu, còn không quên cắn cậu một cái đến mức bật máu.

Á Hiên sau khi Diệu Văn rời môi liền nằm thở dốc. Cứ tưởng là anh tha cho cậu rồi. Nhưng

Không!

Khi cậu không để ý anh đã thoát y cho bản thân mình rồi thoát ý luôn cả cho cậu.

Không để Á Hiên kịp phản ứng, Diệu Văn một phát mạnh bạo đâm vào trong cậu.

Á Hiên vừa mới hoàn hồn chưa được bao lâu thì bị tiểu Văn của anh đâm vào.

Vì cậu chưa chuẩn bị nên đau đến bật khóc, 2 tay nắm chặt ga giường, mồ hôi hột thì lăn dài trên trán.

🐟: Văn.. cái tên Lưu Diệu Văn đáng chết nhà cậu.. dừng lại.. mauu.

Diệu Văn không nói gì, coi lời nói của cậu như gió thoảng qua tai. Bên dưới vẫn mạnh bạo ra vào.

Trước đây, Diệu Văn sẽ mở rộng trước rồi mới nhẹ nhàng cho tiểu Văn vào trong.

Nhưng lần này.. lần này thì khác, hoàn toàn khác!

Không bôi trơn! Không mở rộng! Không dạo đầu! Anh cứ thế mà đâm tiểu Văn vào trong cậu. Đau điếng cả người.

Đêm đó, cho dù Á Hiên có ngất lên ngất xuống. Cho dù Á Hiên có khóc lóc van xin anh dừng lại rất thảm thương nhưng anh vẫn không thèm quan tâm gì đến.

Bỏ ngoài tai những lời van xin ấy của cậu mà hành cậu từ 7 giờ tối đến 2 giờ sáng.

Á Hiên dù đau vẫn phải lết từng bước khó khắn vào phòng vệ sinh để tắm rửa.

Diệu Văn á?

Sau khi hành cậu xong thì đã đi luôn ra ngoài khóa cửa lại để cậu một mình rồi..

Chứ Diệu Văn đâu ở đây nữa.

Nếu là trước đây.. mỗi lần hành cậu xong, anh đều bế cậu đi vệ sinh, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cậu. Sau đó thì ôm chặt cậu vào trong lòng mà ngủ.

Nhưng đó chỉ là trước đây. Là cái khi cậu còn chưa biết bản thân mình chỉ là kẻ thay thế ấy.

Còn bây giờ thì khác rồi..

Á Hiên sau khi vật vã với cơn đau để tắm rửa xong thì cậu lại khó khăn mà lê từng bước ra ngoài để thay ga giường.

Cả ngày hôm đó cậu không ăn gì vốn đã rất mệt, giờ còn bị anh hành cả đêm nên khi vừa mới đặt lưng xuống giường thì cậu đã mệt đến ngủ thiếp đi.

Ngủ thôi, ngủ để sáng mai còn nghĩ cách thoát khỏi cái địa ngục đội lốt "Gia đình hạnh phúc" này nữa chứ!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK