• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 22

Mượn cỗ máy thời gian của Doraemon quay lại nửa ngày trước nàoo.

Tống Á Xuân: Sao anh lâu về như vậy chứ?~ Ở bên đó luôn đi~ Biết người ta nhớ anh đến phát điên hay không hả~

Từ Chí Thiên: Không phải mỗi đêm em đều ngon giấc trong vòng tay của cái tên Lưu Diệu Văn đó sao? Nghĩ đến cảnh đó là anh máu dồn lên não rồi đây em biết không? Hứ.

Từ Chí Thiên là bồ của Tống Á Xuân.

Tống Á Xuân: Âyy daa~ Thiên cũng biết là em bất đắc dĩ thôi mà đúng không~ Cứ đợi em lấy được toàn bộ tài sản của anh ta đi, em và anh sẽ được ở bên nhau. Nha~

Từ Chí Thiên: Vậy thì em phải đẩy nhanh tiến độ lên, anh chịu không nổi thiệt mà.

Tống Á Xuân: Được rồi, anh yên tâm đi~

Từ Chí Thiên: Nào, giờ thì về thôi.

Tống Á Xuân: Đợi đã!! Kia chẳng phải là anh trai Tống Á Hiên và anh họ Trương Chân Nguyên sao?~ Sao bọn họ lại ôm ấp nhau ngay giữa sân bay như vậy nhỉ?~

Từ Chí Thiên: Tống Á Hiên? Trương Chân Nguyên? À, nhớ rồi. Xuân Xuân, em định làm gì?

Tống Á Xuân: Từ từ rồi anh cũng sẽ biết mà thôi~ Tống Á Hiên! Để tôi chống mắt lên xem thử lần này anh có thoát được hay không, ha ha ha.

Chuyện là hôm nay Tống Á Xuân ả ta đi đón bồ từ Hàn Quốc trở về và người đó làm gì có ai khác ngoài Từ Chí Thiên.

Đây chính là cái người mà hơn một năm trước ả bỏ Diệu Văn để theo hắn.

Vì nghe những lời đường mật của hắn nên ả đã quay về bên cạnh Diệu Văn à không phải.. quay về bên cạch đống tiền và số tài sản kết xù của Diệu Văn mới đúng chứ.

Ai mà biết được trái đất lại tròn đến như vậy, Á Hiên xui xẻo bị ả bắt gặp đang ôm Chân Nguyên cũng ngay tại cái sân bay này.

Dù ả biết rất rõ Chân Nguyên là gì của Á Hiên nhưng vậy thì đã sao? Diệu Văn đâu có biết!

Tách, tách, tách..

Á Xuân đưa điện thoại lên chụp cả hàng nghìn tấm ảnh với hơn chục kiểu khác nhau. Tấm nào đẹp, tấm nào rõ thì lấy, đây là quan điểm của ả.

Tống Á Xuân: Chí Thiên ơi~ Đi thôi nào anh yêu~ Từ giờ em chẳng còn một vật cản đường nào nữa rồi a ha ha~~

Tống Á Xuân đưa cho hắn một cái thẻ đen, chẳng cần nghĩ cũng biết đây chính là thẻ đen mà Diệu Văn đã đưa cho ả.

Tống Á Xuân: Anh cầm đỡ số tiền này nhé. Em về trước đây~

Từ Chí Thiên: Em nhớ phải cẩn thận khi ở bên cạnh Lưu Diệu Văn đó nha.

Tống Á Xuân: Là anh không biết đấy thôi, anh ta bây giờ như con bò bị em dắt mũi rồi~

What the hell? Con bò? Đợi Diệu Văn biết chuyện rồi mà ả còn lành lặn thì con tác giả đi bằng đầu.

Từ Chí Thiên: Vậy em về đi.

Đợi Á Xuân đi khuất rồi thì hắn mới thốt ra một câu.

Từ Chí Thiên: Con ngu, ha ha ha.

Tống Á Xuân: Diệu Văn à~ Anh đừng có tức giận nữa mà~ Em cũng đâu có ngờ được rằng Hiên ca lại là con người như vậy chứ, anh ấy quả thực là quá đỗi lăng nhăng rồi~

🐺: Em lấy đâu ra mấy tấm hình này vậy?

Tống Á Xuân: À thì.. em ra sân bay đón bạn em từ Hàn Quốc về~

Đoán được rồi đúng chứ?

Phải đó, cái thứ mà ả nói đưa cho Diệu Văn xem là những tấm hình Á Hiên ôm Chân Nguyên ở sân bay ấy.

Không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết tâm trạng của Diệu Văn lúc đó như thế nào. Tức giận, tức giận và tức giận. Ghen, ghen và ghen.

Rồi như thế nào nữa? Á Hiên đi đến tận mười một rưỡi đêm, khuya lắc khuya lơ mới mò về đến nhà lại còn tỏ thái độ với Diệu Văn như vậy nữa.

Nói chung là kết cục chắc cũng... ừ thì đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK