• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 2

Tắm xong, Diệu Văn lấy khăn lau khô tóc rồi phi thẳng một mạch lên giường ôm chầm lấy cái thân hình nhỏ bé, xinh đẹp đang ngủ kia vào lòng.

Á Hiên vừa mới chợp mắt nên ngủ chưa sâu, cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ Diệu Văn liền chui tọt vào lòng rồi vòng tay qua ôm anh.

Diệu Văn nhìn cậu hồi lâu bất giác cười nhạt một cái rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cũng như mọi ngày, Á Hiên dậy sớm nấu bữa sáng cho Diệu Văn rồi tiễn anh đi làm. Cậu bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Không phải Diệu Văn không thuê người làm, mà là cậu thích làm những việc đó nên mọi người cũng đành phải chiều theo để cho cậu làm thôi.

Á Hiên dọp dẹp xong thì lại lên phòng vẽ tranh.

Á Hiên từ nhỏ đã rất thích vẽ tranh và tranh do cậu vẽ cũng rất đẹp. Nhiều lần tranh của cậu còn được giải nhất, nhì trong các cuộc thi vẽ tranh.

Có người nói rằng anh thương cậu, yêu cậu nên bỏ tiền ra mua giải để khiến cậu vui nhưng đó không phải sự thật, hoàn toàn không phải sự thật.

Tống Á Hiên cậu đây là tự dựa vào thực lực của chính bản thân mình chứ bộ. Ai nói anh mua giải cho cậu nữa xem, cậu đá xéo mỏ liền cho coi. Hứ.

Liếc mắt qua cái tủ cạnh giường, bỗng nhiên trong đầu Á Hiên lại hiện lên một suy nghĩ. Trong cái tủ đầu giường kia có cái gì thần bí hay sao mà Diệu Văn lại căn dặn cậu là tuyệt đối không được mở nó ra?

Rất nhiều lần cậu vô tình thấy Diệu Văn đang ngắm nghía một thứ gì đó rất chăm chú, nhưng khi thấy cậu thì vội vàng cất vào như sợ cậu phát hiện.

Không phải là cậu chưa từng hỏi, cậu hỏi rồi, hỏi rất nhiều nhưng thứ cậu nhận lại từ Diệu Văn chỉ là câu trả lời "Không có gì". Rõ ràng là trả lời qua loa cho qua chuyện đây mà.

Thật là thắc mắc quá đi, aaaaa.

Càng nghĩ càng tò mò, Á Hiên quyết định mở tủ đầu giường ra xem thử.

Nhưng khi đứng trước cái tủ đầu giường ấy cậu lại phân vân. Một bên là lời nói của người cậu hết mực yêu thương, một bên là tính tò mò đã lên đến đỉnh điểm.

Cậu phải nghe theo con tim hay nghe theo lí trí đây? Khó quá đi mất!!

Sau một hồi lưỡng lự, Á Hiên tạm thời dẹp con tim qua một bên và quyết định nghe theo lí trí lần này.

Cậu đưa tay mở ngăn tủ đó ra, nhìn thấy trong ngăn tủ có một tấm hình và một quyển sổ tay nho nhỏ màu xanh dương.

Á Hiên cực kì bất ngờ khi người trong tấm hình mà cậu đang cầm trên tay không ai khác chính là đứa em gái ruột của cậu - Tống Á Xuân.

Mặc dù cậu biết cô ta chẳng ưa gì cậu nhưng cậu vẫn vô cùng yêu thương cô ta.

Gương mặt của cậu và em gái giống nhau đến 99% nên có rất nhiều người tưởng lầm cậu và cô ta là anh em song sinh.

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn tấm hình là cuốn sổ tay màu xanh dương kia.

Trong đó ghi toàn là những sở thích của em gái cậu, từ phong cách ăn mặc yêu thích, mùi hương yêu thích đến món ăn yêu thích.

Á Hiên chợt nhận ra rằng phong cách mà Diệu Văn bắt cậu mặc y hệt phong cách ăn mặc mà em gái cậu yêu thích, ngay cả xà phòng mùi hương hoa nhài mà Diệu Văn hay bắt cậu xài cũng là mùi hương và loại xà phòng yêu thích của em gái cậu.

Nhìn cậu bây giờ chẳng khác gì bản sao của Á Xuân, một bản sao giống mọi thứ, một bản sao giống đến mức không tì vết.

Hình thì đã sao? Sổ thì đã sao? Bản sao thì đã sao?

Phải, những điều đó căn bản vẫn chưa thể làm Á Hiên lung lay lòng tin mà cậu dành cho Diệu Văn.

Nhưng khi lật đến trang cuối cùng của quyển sổ tay, đập ngay vào mắt cậu là một dòng chữ.

Một dòng chữ khiến cậu đau khổ đến tột cùng!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK