Chap 16
🦊: Mải nói chuyện về con đuông dừa mà quên mất. Lưu Diệu Văn! Á Hiên bảo bối của anh đâu?
🐺: Đinh ca tìm anh ta để làm cái gì?
🐰: Tụi này biết hết chuyện cậu lừa gạt Hiên rồi, không cần phải dấu nữa. Mau trả Á Hiên đây!!
🐺: Tại sao phải trả?!
Tuấn Lâm và Trình Hâm tức lên tận não, đến nỗi mà Hạo Tường và Gia Kỳ đứng bên cạch phải ôm họ vào lòng để đề phòng bất trắc.
Con mẹ nó..
Tống Á Xuân cô ta đã về đây rồi thì trả Á Hiên về lại quỹ đạo cuộc sống như bình thường của cậu ấy đi chứ!!
Chẳng lẽ còn muốn bảo bối tâm can của 2 người bọn họ ở đây để chịu khổ nữa hay là sao?
Đừng hòng!! Không bao giờ có chuyện đó đâu!!
...Tống Á Xuân: Hạ ca và Đinh ca tìm anh ta làm gì chứ?~ Anh ta mãi mãi cũng chỉ là kẻ thay thế cho em thôi~...
Á Xuân thấy vậy liền chõ mỏ vào khiêu khích một câu mà nó khiến máu trong người Tuấn Lâm và Trình sôi sùng sục.
🐰: Bỏ Diệu Văn đi hơn một năm mà giờ còn giám lên tiếng ha ha. Thay thế cái đầu khấc, với cả cô có đi luôn thì bọn này cũng éo thèm đếm xỉa tới đâu nhá. Còn nữa, cô đừng cố lấy lòng tôi hay Đinh ca, vô ích thôi, cả đời cô cũng chẳng bằng một cọng tóc trên đầu Á Hiên!!
🦊: Phải đó, thay thế cái mẹ cô chứ ở đấy mà thay mới chả thế.
Tuấn Lâm và Trình Hâm tức đến nỗi muốn xì cả khói. Còn giám mở miệng nói bảo bối của bọn họ chỉ là một kẻ thay thế. Thật là không thể chịu nỗi nữa mà!!
🐺: Mấy người có thôi đi được chưa? Đây là nhà tôi!
Diệu Văn nãy giờ ngồi nghe họ cãi nhau mà mặt đen như cái đít nồi, hạ thấm ton giọng lên tiếng.
🐟: A! Trình Trình ca ca, Lâm Lâm.
🐰: Hiên Hiên!
🦊: Tiểu Tống!
Á Hiên đang nấu ăn trong bếp, nghe thấy tiếng ồn ào lại quen quen liền chạy vụt ra hóng xem có chuyện gì không. Ra đến nơi thì thấy Tuấn Lâm và Trình Hâm nên chạy lại xà vào lòng họ.
Á Xuân thấy vậy thì cũng ngứa mắt lắm chứ.
Thế quái nào mà Tống Á Hiên lại được họ yêu quý đến như vậy? Còn ả thì họ đến nhìn một cái thôi cũng đã thấy bẩn mắt.
Ả thề! Ả mà không làm cho Á Hiên sống không bằng chết thì ả không thên Tống Á Xuân!!
Á Xuân đứng ở một bên nhếch mép, thái độ thay đổi cả ba trăm sáu chục độ, nham hiểm và.. khó đoán.
Mọi người thỉ đang mải mê nói chuyện nên chẳng ai quan tâm hay để ý đến Á Xuân. Nhưng ả đâu biết, mọi thái độ của ả đều đã lọt hết vào tầm mắt của bác Tôn.
Bác Tôn cũng chỉ biết chậc lưỡi lắc đầu, người con gái tên Á Xuân kia quả nhiên không hề giống như vẻ bề ngoài của cô ta.
🐟: 2 người cùng Hạo Tường và Gia Kỳ ca đến đây làm gì, gọi em ra là được rồi mà.
🐰: Gọi mày ra? Ha ha, thế cậu ta có cho mày ra không?
🐟:... Thôi, không nói chuyênh này nữa. Mọi người vào ăn trưa luôn đi, cũng đến giờ cơm rồi.
🦊: TỐNG Á HIÊN!!
Đang yên đang lành tự nhiên Trình Hâm hét lớn tên của Á Hiên, khiến cậu cùng mọi người giật bắn cả tim.
🐟: Dạ.. dạ Đinh ca gọi em.
🦊: Tay bị làm sao mà chỗ quấn băng gạt, chỗ dán băng cá nhân kín cả tay thế kia hả?!
Vừa nói Trình Hâm vừa cẩn thận nhẹ nhàng cầm tay cậu lên xem. Tuấn Lâm khi nghe được thì cũng vội vội vàng vàng đến xem tay cậu như thế nào.
🐟: Em.. em không sao, không sao hết á. Chỉ là vết thương nhỏ khi nấu đồ ăn bị dao cứa phải thôi. 2 người đừng lo lắng quá.
Á Hiên cười nhẹ nói với Tuấn Lâm và Trình Hâm.
Đau thì có đau thật đấy, nhưng ít ra cậu cảm thấy vui vẻ vì trên thế giới vẫn còn 2 người bạn quan tâm, lo lắng cho Á Hiên ngoài ca ca của cậu.