Chap 15
🐺: TỐNG Á HIÊN!! Anh chết ở đâu rồi hả? Mau xuống đây làm bữa sáng cho tôi và Á Xuân! Nhanh!
Bác Tôn: Diệu Văn! Để bác làm! Cho thằng bé ngủ thêm một chút nữa, mấy ngày nay coi bộ nó mệt lắm.
🐺: Không cần! Bác cứ để cho anh ta làm.
Tống Á Xuân: Phải đó~ Chỉ là nấu bữa sáng thôi mà, bác cứ để anh ta nấu đi~~
Kể từ ngày Tống Á Xuân quay trở về cũng đã hơn một tuần rồi.
Và cũng kể từ ngày hôm đó Á Hiên giống như trở thành osin của ả.
Phải! Là osin, một osin không công cho em gái ruột của mình.
Mọi việc lớn nhỏ trong nhà ả ta đều bắt cậu làm, thỉnh thoảng ả còn sai cậu chạy qua chạy lại để lấy nước và đồ ăn cho ả.
Diệu Văn thì sao?
Dù cho mang danh chồng lớn của Á Hiên nhưng anh vẫn để mặc cho Á Xuân hành hạ cậu, chẳng một câu ý kiến!
Quá đáng hơn là 2 người bọn họ còn đường đường chính chính công khai ân ái tình cảm ngay cả khi có mặt cậu ở đó.
Bác Tôn và những người ở trong nhà thương Á Hiên lắm nhưng cũng chẳng dám hó hé cậu gì với Diệu Văn, mà chỉ canh me trực chờ lúc ả ta và anh không có ở nhà để làm việc phụ giúp cho cậu.
🐟: Đây, đồ ăn của em, còn đây là của cậu.
Á Hiên để đồ ăn ra trước mặt họ rồi lại quay lưng đi làm việc khác. Mới chỉ có hơn một tuần thôi mà trông cậu đã gầy đi không ít rồi.
Khi bị sai qua sai lại thì Á Hiên cũng răm rắp nghe theo chẳng một lời phản kháng.
Mà phản kháng làm gì? Để mệt thêm à? Dù cậu có không làm thì họ cũng bắt cậu làm cho bằng được thôi.. Ha ha
Bây giờ đây Á Hiên chỉ hận không thể chết quách đi cho xong, chết quách đi để được giải thoát khỏi cái cuộc sống khốn khổ hơn cả địa ngục này.
Nhưng cậu làm sao được cơ chứ?
Á Hiên cậu đây là đã hứa với ca ca của mình rằng phải sống thật tốt, thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Vậy bây giờ mà cậu chết đi thì có khác gì thất hứa với anh ấy đâu.
Không được!!
Ca ca của cậu rất yêu thương cậu và cậu cũng vậy, vô cùng yêu thương anh ấy. Cậu phải sống tiếp, phải sống tiếp để khi anh ấy từ Mỹ trở về cậu còn có thể nhìn thấy anh ấy một lần nữa.
Rầm rầm rầm..
🐰: LƯU DIỆU VĂN!!
🦊: LƯU DIỆU VĂN!! MỞ CỬA CHO ANH!!
A, là Hạ thỏ và Đinh hồ ly, cuối cùng thì họ cũng đi du lịch với gia đình về rồi.
Cạch..
🐺: 2 người đập cửa mạnh như vậy để làm cái gì? Từ từ rồi người ta ra chứ, vào nhà đi.
Tống Á Xuân: A~ Là Tuấn Lâm ca ca và Trình Hâm ca ca~ Còn có cả Hạo Tường ca ca và Gia Kỳ ca ca nữa nè~
🐰: TỐNG Á XUÂN?!!
🐻: TỐNG Á XUÂN?!!
🦊: TỐNG Á XUÂN?!!
🐴: TUẤN Á XUÂN?!!
Ngay khi nhìn thấy ả thì tất cả đồng thanh gọi tên ả, há hốc mồm, trợn tròn to mắt nhìn ả.
Tống Á Xuân: Mấy ca còn nhớ em sao?~ Em vui quá~
Ả giả bộ trưng ra cái bản mặt vui mừng cho mọi người coi, còn có thêm combo vài giọt nước mắt cá sấu.
🐻: Không nhớ đâu!
🐴: Không ai nhớ cô hết trơn hết trọi á!
🐰: Sao cô không đi luôn đi cho nước nó trong, cho trời nó đẹp.
🦊: Phải đó! Còn về đây làm gì? Phá hoại gia đình hạnh phúc của người ta à?
Chuyện là, hồi lúc còn nhỏ nhỏ Tuấn Lâm và Trình Hâm hay đến nhà của Á Hiên để chơi với cậu nên cũng gọi là có chút quen biết Á Xuân.
Nhưng vì ả cứ xà nẹo xà nẹo, dẹo chảy cả nước miếng nên cả Tuấn Lâm và Trình Hâm cũng chẳng ưa ả xíu nào.
Lớn hơn một chút thì có thêm Hạo Tường và Gia Kỳ, họ cũng chẳng phải gọi là quen biết Á Xuân cho đến tận khi ả và Diệu Văn quen nhau.
Nói chung là cả 4 người họ chẳng ai ưa nổi Tống Á Xuân.
Tống Á Xuân: Sao các anh lại nói em như vậy?~ Em buồn lắm đó~
🐰🐻🦊🐴: Kệ mẹ cô! Liên quan đến chúng tôi quá cơ ý.
Tống Á Xuân: Em về đây cũng chỉ vì em quá yêu và nhớ Diệu Văn thôi mà~
🦊: Vì Diệu Văn hay vì tiền của Diệu Văn? Nói rõ, nói rõ.
🐰: Có những đứa ngu mới tin cô đấy! Với lại bọn tôi có ngu cũng chẳng tin cô đâu.
🐺: Mấy người thôi ngay đi, đủ lắm rồi đấy. Đừng có nói Á Xuân cái kiểu như vậy chứ.
🐰: Không cho nói thì thôi.
🦊: Cô ta cũng chẳng đáng để tụi này nói, chỉ tội bẩn miệng. Ha ha..