Chap 26
🐿: Hiên Hiên ơii.
🐟: Dạ?
🐿: Ừmm.. em sống một mình hay sao? Ở căn nhà lớn như vậy.
🐟: Sao anh lại hỏi thế?
🐿: Thật ra thì lúc nãy đứng ở cổng nhà em ý, anh thấy một người con trai đứng từ trên lầu nhìn từ cửa sổ xuống. Nhưng anh không thấy rõ mặt cậu ấy, ước tính phải cao đến gần một mét chín đấy chứ không vừa đâu.
🐟: Ý anh là.. có phải người này đúng không?
Á Hiên mở điện thoại lên, không cần vào bộ sưu tầm làm gì cho tốn thời gian, ngay cả màn hình khóa Á Hiên cũng để ảnh của Diệu Văn rồi, đưa cho Chân Nguyên xem.
🐿: Hmm.. có nét giống, giống lắm. Đúng rồi, nhưng mà hình như anh đã gặp cậu ấy ở đâu rồi thì phải.
🐟: Tên Lưu Diệu Văn!!
🐿: Lưu Diệu Văn.. Lưu Diệu Văn sao.. À, nhớ ra rồi. Lưu Diệu Văn chủ tịch tập đoàn Lưu Thị. Con trai của một trong những doanh nhân thành đạt nhất - Lưu Nguyên Vũ và nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Châu Á - Mai Tố Trân. Hơn nữa còn là một đối tác quan trọng của Trương Thị nhà anh trên lĩnh vực thời trang.
Á Hiên không nói gì hết, cậu chỉ "ừm" qua loa một tiếng cho có rồi lại đăm đăm nhìn ra ngoài. Lúc lâu sau mới thấy Chân Nguyên lên tiếng.
🐿: Cậu ta sao lại ở chung nhà với em? Em với cậu ta là mối quan hệ như thế nào? Lưu Diệu Văn ấy.
🐟: Kết hôn rồi.
Khoảng hơn 5 phút sau Á Hiên mới lên tiếng trả lời. Cậu nói rất nhỏ, chỉ lí nhí trong miệng thôi nhưng lúc này tai của người ca ca kia của cậu lại đột nhiên thính vô cùng.
Tuy nhỏ nhưng nó đã lọt hết vào tai Chân Nguyên không sót dù chỉ một chữ.
🐿: Kết hôn rồi à... KẾT HÔN??
Giây trước còn thản nhiên bình tĩnh, giây sau Chân Nguyên đã mất luôn vẻ điềm đĩnh của một mỹ nam mà trợn mắt hỏi Á Hiên.
🐟: Ừm, kết hôn rồi.
🐿: Chuyện xảy ra từ khi nào? Sao anh không biết? Cậu ta đối xử với em có tốt không? Có bắt nạt hay đánh đập gì em không? Em có hạnh phúc không? Cậu ta...
🐟: Chân Nguyên ca ca, từ từ bình tĩnh. Anh hỏi nhiều như vậy làm sao mà em trả lời cho anh hết được?
Chân Nguyên thì khẩn trương mà hỏi tới tấp, ngược lại là Á Hiên, cậu có vẻ vô cùng nhàn nhã, vẻ mặt cũng rất chi là bình thường, chẳng biểu hiện một xíu sắc thái biểu cảm nào.
🐟: Ừmm.. Anh nhớ Á Xuân không?
🐿: Á Xuân.. là em gái ruột của em mà đúng không, nhớ chứ.
🐟: Ừm hứm.
Ngồi trong nhà ăn, Á Hiên vừa ăn vừa kể lại hết mọi chuyện cho Chân Nguyên nghe. Không thiếu, không sót một chữ nào.
Chân Nguyên ca ca thương cậu nhiều thế cơ mà. Cậu không muốn dấu anh ấy chuyện gì hết, hơn nữa cậu còn coi Nguyên ca như một người anh ruột.
Chân Nguyên khi nghe xong khúc đầu của câu chuyện thì vẻ mặt hiện rõ sự hài lòng, thầm cười ha ha một tiếng.
Nghĩ rằng Á Hiên có một chỗ dựa vững chắc rồi, sau này không cần người anh này bảo vệ nữa. Còn cảm thấy vô cùng an tâm và thầm tán thưởng Diệu Văn không ngớt lời.
Nhưng khi nghe xong đoạn sau của câu chuyện thì gương mặt mất luôn sự vui vẻ vừa có thay vào đó nó hiện rõ lên vẻ không hài lòng, tức giận đến nỗi mặt đỏ hơn cả quả cà chua chín cây.
Nó y hệt như cái vẻ mặt của Tuấn Lâm và Trình Hâm khi biết chuyện vậy.
Còn phải nói hay sao?
Dù gì đi chăng nữa thì Tống Á Hiên cũng đường đường là đứa em trai Chân Nguyên coi như em ruột mà yêu thương, cưng chiều hết mức có thể.
Vậy mà cái tên Lưu Diệu Văn đáng ghét lại cả gan giám làm cậu đau khổ như thế. Đúng là đáng chết mà.
🐿: LY HÔN NGAY CHO ANH!! KHÔNG THÌ ĐỪNG TRÁCH ANH KHÔNG KHÁCH SÁO VỚI CẬU TA!!!
Chân Nguyên hét toáng cả lên làm bao nhiêu là con mắt trong cái quán ăn dồn hết lên 2 người là Á Hiên và anh họ của cậu.
Mà đây đâu thể gọi là quán ăn bình thường, phải gọi là nhà hàng vì nó to chà bá. Nhân 2 những con mắt.
Ngượng chết đi được.