• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 12

Sáng hôm sau, Á Hiên dần mở mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa. Vậy mà cậu lại vẫn ở Lưu gia.

Ha ha..

Xoay người định trở mình, cậu cảm nhận được có bàn tay đang ôm eo cậu đến cứng ngắc.

Phải, chính là cái người tên Lưu Diệu Văn đáng ghét kia chứ ai vào đây nữa.

Á Hiên đưa mắt nhìn ngắm gương mặt không góc chết, đẹp trai đến mức hoàm hảo của Diệu Văn.

Hazz, chết tiệt, Diệu Văn chết tiệt, sao lại đẹp đến như vậy cơ chứ? Quả thực rất đẹp, đẹp đến mê muội lòng người.

Trong vô thức, Á Hiên đưa tay lên miết nhẹ chiếc mũi cao của anh.

🐺: Sao? Đẹp trai lắm đúng không?

Diệu Văn bỗng nhiên mở mắt khiến cậu thót cả tim giật nảy mình, liền rụt tay lại.

🐟: Cậu.. cậu dậy rồi sao, từ lúc nào vậy?

🐺: Từ lúc anh động thì tôi đã dậy rồi.

🐟: Sao không nói?

Á Hiên nheo mày nhìn anh.

🐺: Không thích nói! Anh trả lời tôi trước, có đẹp không?

🐟: Đẹp.. À không.. không.

Diệu Văn không đáp mà cười lớn.

Á Hiên nghĩ cái gì thì cái đó nó hiện lên khuôn mặt kia một cách rõ mồn một luôn rồi.

🐟: Cậu im, cười cái gì?

🐺: Tại.. ha ha muốn cười.

Á Hiên lắc đầu bất lực, đành nhìn cái con người to xác kia cười mình mà chẳng làm được gì.

Cậu gạt tay anh ra, đứng dậy để đi vào phòng vệ sinh. Nhưng đến khi cầm vào tay nắm cửa thì cậu bất ngờ khựng lại vì câu hỏi của Diệu Văn.

🐺: Anh ghét tôi đến mức bỏ trốn khỏi tôi luôn sao?

Diệu Văn trầm giọng, chầm chậm nói, không to, không nhỏ nhưng vẫn đủ để người đứng trước mặt nghe rõ từng chữ một.

🐟: Tôi ghét cậu hay không? Ha.. nó có quan trọng sao? Cậu không yêu tôi, cậu quan tâm nó thì có ích gì?

Á Hiên quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Diệu Văn, nhếch một bên lông mày, nghiêng đầu đáp.

🐺:...

Còn nói được gì nữa đây?

Những lời mà Á Hiên vừa mới nói chẳng phải là rất đúng hay sao?

Anh không yêu cậu thì chuyện cậu có ghét anh hay không làm gì có quan trọng cơ chứ.

Mà dù cậu có ghét anh thấu xương, thấu tủy, ghét cay, ghét đắng anh thì anh cũng chẳng có cái quyền gì để cấm cậu.

Với lại anh làm tổn thương cậu như vậy rồi thì.. cậu ghét anh cũng đáng.

Diệu Văn biết Á Hiên đã khổ vì mình rất nhiều rồi nên anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện Á Hiên bỏ trốn.

Nói thẳng ra thì Á Hiên cậu ấy cũng muốn ghét Diệu Văn lắm chứ! Nhưng cậu thực sự không làm được.. mỗi lần cố gắng ghét anh là mỗi lần cậu càng yêu anh.

Hình như.. mỗi ngày cậu đều yêu anh hơn một chút. Nhưng anh thì mỗi ngày đều lạnh nhạt với cậu hơn một chút.. thì phải.

Hôm nay Diệu Văn không đi làm, anh muốn ở nhà để trông trẻ, không thì người ta lại chạy đi mất.

Tại sao vậy nhỉ?

Anh không yêu Á Hiên nhưng anh cứ muốn giữ cậu ở lại bên cạnh, anh cứ chỉ muốn cậu là của một mình anh.

Tinh tinh tinh

Diệu Văn và Á Hiên đang ngồi chăm chú xem hoạt hình thì bỗng có ai bấm chuông cửa.

Con người này cũng thật kì lạ, cứ bấm chuông liên hồi như có chuyện gì gấp gáp quan trọng lắm, cái chuông sắp nổ tung rồi mà vẫn không tha.

Đúng là bất lịch sự quá đi mất.

Diệu Văn cau mày cáu giận, mặt hằm hằm, dù không muốn nhưng vẫn phải vác cái thân xác ngọc ngà đi ra mở cửa.

Chẳng là, bây giờ bác Tôn đã đi ra ngoài, đám người ở thì người đi chợ, người đi chăm vườn nên cũng chẳng có ai ở nhà để đi mở cửa hết.

Á Hiên thì vẫn ngồi ăn bim bim xem heo peppa ngon lành cành đào, chẳng quan tâm mấy.

Mà quan tâm là gì? Dù sao bây giờ cậu là đang bị giam giữ, quan tâm thì cũng có thoát được cái cảnh này đâu.

🐺: Làm cái gì mà bấm...

Diệu Văn ra mở cửa định chửi cho cái con người vô duyên kia một trận ra hồn, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị người phụ nữ đó lao vào ôm chầm lấy.

🐺: Cô là ai thế, buông ra coi.

...: Anh thật sự không nhớ em là ai ư?

Diệu Văn trợn tròn 2 mắt, vẻ bất ngờ vô cùng.

Giọng nói này..

🐺: TỐNG Á XUÂN!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK