Chap 4
Diệu Văn thấy cậu như vậy cũng chẳng dám hỏi gì thêm, liền rút tay ra khỏi eo cậu mà đi ra.
Nhưng chưa đi được ba bước đã quay đầu lại nói.
🐺: À, hôm qua em có mua xà phòng hoa nhài mới cho anh rồi đấy.
🐟: Ừm.
Á Hiên vừa nghe được từ xà phòng hoa nhài thì tim cậu đau thắt lại.
Cậu cố nuốt nước mắt vào trong, kìm nén để nó không rơi trước mặt anh.
Nhưng đến khi anh đi rồi thì nước mắt cậu lại trong vô thức mà rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp kia của cậu.
À, quên mất..
Tống Á Hiên cậu bây giờ chỉ là một kẻ thay thế. Sống trong vẻ bề ngoài của người khác, bắt buộc phải thích những thứ người khác thích.
Tình yêu mà cậu nghĩ mình nhận được từ Lưu Diệu Văn bấy lâu nay nó cũng chẳng thuộc về cậu.
Đau thật..
Tự hỏi, bao giờ cậu mới được là chính mình, được sống vì bản thân mình, được mặc những thứ mình thích, được làm những gì mình muốn và..
Nhận được tình yêu thực sự dành cho mình đây?
Buổi sáng hôm đó Á Hiên cứ ngồi thẫn thờ mãi.
Reng rengg renggg
Bỗng điện thoại cậu rung lên.
A. Là Hạ Tuấn Lâm, bạn thân của cậu gọi.
🐰: Alo Á Hiên, mày đang ở đâu vậy?
🐟: Mày nghĩ tao ở đâu được ngoài Lưu gia.
🐰: Thế mày đang ở đâu?
🐟: Ở nhà chứ ở đâu.
🐰: Vậy qua nhà tao chơi đi, có cả Đinh ca nữa này. Cho mày 10 phút, nhanh lên.
🐟: Được, tao chỉ cần 5 phút thôi.
Nói xong, cậu lấy luôn xe ô tô của Diệu Văn phóng thẳng qua nhà con thỏ nghịch ngợm kia.
5 phút sau, quả thực Á Hiên đã có mặt ở nhà của Tuấn Lâm.
Nói thì nói là nhà của Tuấn Lâm vậy thôi chứ thực ra là Nghiêm Hạo Tường bỏ tiền ra mua đấy.
🐟: Hạo Tường đâu mà để mày ở nhà một mình?
🐰: Đi đến công ty của Diệu Văn yêu quý nhà mày bàn cái gì gì đấy rồi còn đâu.
🐟: Thế còn Mã cưa đi đâu mà để Đinh cưa yêu quý của em phải qua đây chơi thế này?
🦊: Đi cùng Hạo Tường rồi tìm Diệu Văn rồi.
Nghe xong Á Hiên chỉ "Ồ" một tiếng rồi lại im phắt đi.
Cậu, Tuấn Lâm và Trình Hâm đi chơi rất nhiều nơi, mua rất nhiều thứ nhưng tâm trạng cậu cũng chẳng khá hơn chút nào.
Trưa đến 3 người lại ghé đại vào một nhà hàng khoảng 9, 10 sao gì đó để ăn lót dạ.
Dù sao thì thẻ đen cũng chẳng phải của mình tội gì mà không tiêu cho đã tay nhỉ!!
Cả chuyến đi hầu như Á Hiên chẳng nói một câu nào trừ khi 2 người kia hỏi.
Tuấn Lâm và Trình Hâm cũng vô cùng thắc mắc.
Tại sao một người luôn lan truyền năng lượng cho người khác hôm nay lại ít nói đến vậy?
Tại sao một người thích cười, có thể cười mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh như Tống Á Hiên hôm nay lại chẳng nhếch mép nỗi dù chỉ một cái?
🐰: Á Hiên, mày có chuyện gì hay sao?
🦊: Có gì thì nói với tụi anh này. Hay là đứa nào bắt nạt em, anh bảo Gia Kỳ bẻ gãy tay nó luôn!
🐟: Không sao, em không sao hết, cũng chẳng có đứa nào ngu đến nỗi bắt nạt em đâu. Đinh ca với Hạ nhi không cần lo.
🦊🐰: Không sao thì tốt. Có gì nhớ nói đấy nhé.
🐟: Được rồi, nhớ rồi. 2 người ăn đi, em hơi mệt, em về trước.
Nói rồi cậu phi đi nhanh như cơn gió chẳng để 2 con người đang ngơ ngác kia hỏi thêm câu gì.
Tối hôm đó, Diệu Văn khi đi làm về thì thấy Á Hiên đã ngủ . Liền đi tắm rồi trèo lên giường ôm cậu vào lòng.
Như một thói quen, anh lại đưa mũi hít lấy hít để mùi hương trên người cậu.
Á Hiên từ lúc được anh ôm thì cũng tỉnh dậy rồi.
Cậu đưa đôi con ngươi đen nháy mở to nhìn anh rồi cầm tay anh gỡ ra khỏi người mình, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Diệu Văn vô cùng ngạc nhiên vì hành động vừa xong của cậu.
Cả ngày hôm nay cậu đối xử với anh rất lạnh nhạt, lúc nãy anh cũng chẳng hề ngửi thấy mùi hương hoa nhài trên người cậu.
Không phải Á Hiên rất yêu anh hay sao? Anh thích gì cậu cũng chiều, anh muốn gì cậu cũng làm theo.
Chưa bao giờ cậu lại gỡ tay anh ra khi anh ôm cậu như vậy hết.
Kì lạ..
Diệu Văn không chịu được mà hơi lớn tiếng hỏi cậu một câu.
🐺: Anh bị làm sao vậy hả? Tại sao lại làm như vậy?
🐟: Tôi chẳng bị gì cả. Chỉ là bây giờ tôi không làm kẻ thay thế nữa. Tôi đây là muốn làm chính bản thân mình.. Không được sao?
Á Hiên nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhấn mạnh từng chữ mà mình nói ra, rất cứng rắn.
Diệu Văn nhìn cậu như vậy liền có chút sợ hãi. Đây không phải Tống Á Hiên thường ngày!
🐺: Anh như vậy là có ý gì đây?
🐟: Tôi có ý gì hả? Cậu phải là người biết rõ nhất chứ. Tôi đã thấy tấm hình và quyển sổ đó rồi, cậu khỏi giấu nữa. Vô ích thôi.
🐺: ANH GIÁM KHÔNG NGHE LỜI TÔI, MỞ NGĂN KÉO ĐÓ RA.
Diệu Văn cau mày, tức giận nhìn anh, lớn tiếng quát cậu.
🐟: Không mở ra làm sao biết được bấy lâu nay tôi chỉ là kẻ thay thế của em gái mình cơ chứ? Ha ha ha
Á Hiên cười lớn, khóe mắt cậu cay xè, nước mắt không tự chủ được mà rơi lã chã. Nhìn anh..