Trần Phong cũng bực mình, nói với giọng to hơn: “Vậy cô muốn tôi phải làm sao, tôi đâu thể không quan tâm cô được. Đâu thể cứ thế để cô ngủ dưới đất cả đêm được”.
Bị Trần Phong nói vậy, Phượng Thê lại không biết nên phản bác thế nào, nhưng rõ ràng là cô đã bị lợi dụng, thế mà anh còn tỏ ra ấm ức, khiến Phượng Thê càng nghĩ càng tức giận.
“Anh đúng là đồ khốn”, cô ấy mắng xong liền quay đầu đi không đoái hoài đến Trần Phong nữa.
Trần Phong cũng biết việc mà anh làm có hơi quá đáng, vội vàng dịu giọng lại nói: “Tôi xin lỗi cô được chưa, tôi sai rồi. Cô nói xem tôi phải làm sao thì cô mới chịu tha lỗi cho tôi đây, không phải cô định đối xử với tôi thế này mãi chứ?”.
Hai hôm nay tuy vẫn rất mệt nhưng so với hôm mà Phượng Thê bị ngất thì nay đã khỏe hơn nhiều, da dẻ cũng hồng hào hơn, đôi môi mỏng đỏ mọng vô cùng thu hút, thêm đôi má mỏng manh căng mọng đầy sức sống.
Khi nghe thấy lời xin lỗi của Trần Phong, Phượng Thê mấp máy môi, nhưng vẫn không vui lắm, nhưng cũng quay đầu lại.
“Anh biết sai rồi sao?”.
Trần Phong gật đầu: “Ừm! Tôi sai rồi”.
“Thôi được, nể tình anh thành khẩn như vậy, tôi tha lỗi cho anh đó”, Phượng Thê nói với vẻ vô cùng độ lượng.
Nhưng điều này khiến Trần Phong còn chưa phản ứng kịp: “Cô nói gì cơ?”.
Phượng Thê lại trề môi ra nói: “Anh sao thế, không muốn à?”.
Trần Phong vội vàng xua tay: “Không, không phải”.
Và Phượng Thê nhìn tay Trần Phong thấy vết thương mới đóng vảy, lập tức khuôn mặt tỏ vẻ xót thương, cô vội vàng cầm lấy tay Trần Phong, nhìn vào vết thương rồi dùng tay nhẹ nhàng sờ lên, cô hỏi: “Còn đau không?”.
Một tay được Phượng Thê nắm lấy, cảm giác hơi man mát, mềm mại mượt mà, khá là thoải mái, Trần Phong lại nhìn vào biểu cảm lo lắng của Phượng Thê, nhất thời con tim anh trở nên ngây ngất.
Chú ý thấy Trần Phong đang nhìn cô ngây dại, Phượng Thê liền dùng tay vỗ nhẹ lên mặt anh: “Đồ xấu xa, anh lại ức hiếp tôi đấy”.
Trần Phong sực tỉnh rồi vội vàng nói: “Tôi sẽ không ức hiếp cô đâu, tôi đã hứa với các cô rồi, tôi phải bảo vệ các cô mà”.
Phượng Thê mềm lòng, cũng không chấp nhặt chuyện Trần Phong đã nhìn cô nữa.
Nhưng đang định nói gì đó thì phía ngoài vườn lại vọng đến tiếng bước chân, Phượng Thê vội vàng ngồi tránh xa Trần Phong ra.
Còn Trần Phong cũng không tiện giữ Phượng Thê lại, chỉ là đang tiếc nuối trở nên tức giận, định xả giận lên người đang đến đây.
Ngay lập tức, Thiên Tầm Nghệ đưa mấy người nhà họ Thiên đến nơi, anh ta mỉm cười vui mừng, ông cụ nhà họ Thiên tỉnh lại rồi, anh ta đương nhiên là có thể vui mừng như vậy.
Anh ta đưa bốn người đi cùng, mỗi người đều xách một hòm màu bạc, cả đám người trông như thể đang đi giao dịch làm ăn vậy.
Long Lăng ở trong phòng hình như cũng nhìn thấy đám người này đến, cô liền chậm rãi bước ra.
Thiên Tầm Nghệ đến trước mặt mọi người, mỉm cười nói: “Y thuật của hai vị quả nhiên cao siêu, không ngờ đã chữa được cho bố tôi chỉ trong thời gian bảy ngày, bàn tay thần diệu này e rằng còn thần kỳ hơn cả những gì mọi người đồn bên ngoài, và nhà họ Thiên chúng tôi cũng không thể bạc đãi các vị được”.
Nói xong, anh ta bảo bốn người phía sau xách hòm đến trước mặt bọn Trần Phong.
Long Lăng hỏi: “Ý anh là sao cơ?”.
Thiên Tầm Nghệ trả lời: “Đương nhiên là quà cảm ơn các vị rồi, tuy không phải là những thứ quý trọng gì, nhưng cũng là tấm lòng thành của nhà họ Thiên chúng tôi”.
Long Lăng xua tay nói: “Chúng tôi cứu chữa cho ông cụ là vì ông cụ với sư phụ tôi là chỗ thân thiết, hơn nữa có cả tín vật nên chúng tôi mới ra tay, chứ tuyệt đối không phải vì những thứ này”.
Thiên Tầm Nghệ chỉ mỉm cười, nhưng đã bảo mấy người kia mở hòm ra.
Trong bốn chiếc hòm, có một chiếc mở ra đều là tiền mặt, những hòm khác đều trông giống như đựng những văn kiện tài liệu gì đó.
“Ngoài mười triệu tiền mặt này, đây là căn biệt thự hình vòm”, anh ta chỉ vào một chiếc hòm trong số đó nói: “Tuy không phải là căn nhà sang trọng nhất trong nước, nhưng có thể nói là sang trọng nhất vùng Mạc Bắc này, nếu các vị không muốn ở thì cũng có thể bán đi”.
Anh ta nói thì rất đơn giản, nhưng Trần Phong biết căn biệt thự hình vòm này, nói là top năm kiểu nhà ở cao cấp nhất trong nước thì tuyệt đối không ngoa, còn có tin đồn là kiểu nhà ở chỉ dành cho người giàu, có tiền cũng không mua nổi.
Dường như chỉ căn biệt thự này thôi cũng đủ đáng giá hơn cả số tiền mặt mười triệu tệ kia rồi.
Nhưng không chỉ có vậy, Thiên Tầm Nghệ lại nhìn về những chiếc hòm phía sau để giới thiệu: “Đây là một số đồ châu báu mà nhà họ Thiên để trong két của ngân hàng tại Thụy Sỹ, tuy có đã có hơi cũ kỹ, trông cũng không còn phù hợp với thẩm mỹ ngày nay, nhưng dù sao cũng có chút giá trị, đó là những đồ vật mà những vị hoàng đế vô cùng yêu thích, trên thị trường ngày nay có lẽ khó mà thấy được”.
Hai chị em nhà họ Thường không có khái niệm gì với những thứ đồ này, còn Trần Phong thì vô cùng thán phục, tuy anh không biết những châu báu này rốt cuộc là gì, nhưng những thứ có thể được giữ trong két của ngân hàng Thụy Sỹ thì chỉ riêng tiền bảo quản thôi cũng là một khoản chi phí không hề nhỏ rồi, cho nên nếu không phải là châu báu quý giá thì tuyệt đối sẽ không cất giữ ở đó.
Nhưng còn chưa chờ cho Trần Phong kinh ngạc xong, Thiên Tầm Nghệ lại chỉ vào chiếc hòm cuối cùng.
“Đây cũng là thứ mà tôi cảm thấy đáng được coi là quà cảm ơn nhất, đó là 10% cổ phần của tập đoàn nhà họ Thiên chúng tôi”.
Món quà cảm ơn này có thể nói là khó định giá nhất trong số những món quà ở đây.
Nếu nhà họ Thiên có thể luôn giữ được địa vị như ngày hôm nay, vậy thì nó chính là một thứ có giá trị hơn bất cứ món đồ nào, nhưng nếu suy tàn, thì nó có thể chỉ là một trang giấy trắng mà thôi, không đáng một đồng nào cả.
Nhưng có thể liền một lúc đưa ra 10% cổ phần đã có thể nhìn ra được sự quyết đoán của Thiên Tầm Nghệ, nếu không có dũng khí dám phân chia, người bình thường khó mà đưa ra quyết định này được.
Đợi cho Thiên Tầm Nghệ nói xong, Long Lăng mới lên tiếng: “Những thứ đồ này chúng tôi đều không nhận được”.
Đến Trần Phong cũng phải kinh ngạc. Tính mạng của ông cụ nhà họ Thiên đổi lấy những thứ này, tuyệt đối xứng đáng, thậm chí cũng là chuyện khá công bằng.
Nhưng không chỉ Trần Phong, đến Thiên Tầm Nghệ cũng không ngờ, anh ta hỏi: “Lẽ nào là cô Long Lăng lại chê những thứ này sao, nếu cô cảm thấy ít thì tôi có thể thêm nữa, ơn lớn như vậy, lại khiến các vị gặp phải nguy hiểm ở nhà họ Thiên, chúng tôi đều nên đem đến một phần quà cảm ơn khiến các cô hài lòng”.
Nhưng Long Lăng vẫn xua tay nói: “Tôi đã nói rồi, chúng tôi cứu ông cụ không phải vì những thứ này”.
Trần Phong còn nghĩ đến việc nhận giúp hai chị em nhà họ Thường, chỉ riêng chuyện bọn họ suýt nữa mất mạng cũng đủ để bọn họ nên nhận rồi.
Nhưng anh lại không phải bọn họ.