“Xem ra cái gọi là bế quan luyện võ chỉ là cái cớ, mặc dù cậu ta mạnh nhưng đối mặt với Cảnh Đằng truyền nhân nhà họ Cảnh thì vẫn chùn bước!”.
“Aiz… những tưởng có thể xem một trận đấu giữa rồng với hổ, thế mà lại đi một chuyến công toi, không ngờ Trần Phong kia lại sợ, chán ghê!”.
Trên chiếc tàu lớn đầu tiên, các đệ tử đến từ các môn phải bàn tán xôn xao, hầu hết mọi người đều cho rằng Trần Phong sợ rồi, không dám đấu với Cảnh Đằng.
Không chỉ họ, mà trên chiếc tàu thứ ba, những đại ca giang hồ của thế giới ngầm Hoa Hạ, những ông trùm giới kinh doanh và quan chức cũng bắt đầu thảo luận.
“Giả lão đại, Trần Phong kia sẽ không không đến thật đấy chứ?”, Hà Vinh - người lèo lái nhà họ Hà Nam của Nam Áo không nhịn được lên tiếng hỏi, ông ta giống với Lư Chính Phong, đều cho rằng Giả Vạn Hào biết được tin tức nội bộ nên đến Hàng Hồ trước, chỉ có điều không hỏi riêng Giả Vạn Hào như Lư Chính Phong.
Lúc này, thấy Trần Phong mãi không xuất hiện, cuối cùng ông ta cũng không nhịn được mà hỏi.
Xẹt, xẹt, xẹt…
Nghe thấy lời Hà Vinh, các đại ca giang hồ khác bao gồm của Lư Chính Phong, đều không hẹn mà cùng đổ dồn mắt vào Giả Vạn Hào, đợi chờ câu trả lời của Giả Vạn Hào đầy mong đợi.
Lần này bọn họ đến Hàng Hồ, quan trọng là muốn biết kết quả của trận đấu này, còn việc xem trận đấu sống còn của Trần Phong và Cảnh Đằng chỉ là phụ.
Việc này… liên quan đến lợi ích bản thân của mỗi người bọn họ, buộc họ phải coi trọng!
“Vốn dĩ, tôi cho rằng Trần Phong chắc chắn sẽ nghênh chiến, nhưng việc đến nước này, tôi cũng hơi không chắc”, đối diện với cái nhìn chòng chọc của mọi người và câu hỏi của Hà Vinh, trong lòng Giả Vạn Hào vẫn tin rằng Trần Phong sẽ ứng chiến, nhưng không dám nói quá chắc chắn, mà nói nước đôi.
Lúc này, Hà Vinh lại chuyển mắt sang Vũ Văn Thành Anh.
Là ông trùm bất động sản tài sản hơn trăm tỉ của thành phố Trung Hải, địa vị của Vũ Văn Thành Anh không kém hơn bất kì ai ở đây.
Hơn nữa, quan trọng nhất là con trai Vũ Văn Thành Anh quen Trần Phong.
“Anh Vũ Văn, nghe nói cậu nhà là bạn của Trần Phong, anh có thể gọi điện cho cậu nhà, bảo cậu ấy hỏi thử Trần Phong hôm nay rốt cuộc có đến không không?”.
“Tôi cho rằng không cần thiết, phải đến thì sẽ đến thôi. Nếu Trần Phong nghênh chiến, thì không cần gọi điện cậu ấy cũng sẽ xuất hiện, nếu Trần Phong không ứng chiến, vậy tôi có gọi điện không thì cũng chẳng giải quyết được gì”, Vũ Văn Thành Anh nói như vậy, trong lòng thì rất bất mãn với yêu cầu của Hà Vinh.
Lúc này đây, những nhân vật máu mặt của cả giới võ thuật Hoa Hạ đều đến rồi, hơn nữa trên chiếc tàu này của bọn họ còn có nhiều đại ca cấp bậc còn cao hơn ông ta, làm gì đến lượt ông ta gọi cho Trần Phong?
“Anh Vũ Văn, anh nói đúng, tại tôi ấm đầu, không suy nghĩ chu đáo, mong anh đừng để bụng”, Hà Vinh nghe vậy thì ý thức được vấn đề của mình, chửi thầm mình hồ đồ, đồng thời lên tiếng tỏ vẻ xin lỗi Vũ Văn Thành Anh.
Vũ Văn Thành Anh lắc đầu, tỏ ý không sao.
Bỗng chốc, chiếc tàu thứ ba lại lần nữa an tĩnh, nhưng trên chiếc tàu thứ hai thì bắt đầu bàn tán.
“Trần Phong sẽ không không đến thật đấy chứ?”.
“Giờ này còn không xuất hiện, tôi thấy khó lắm”.
“Nếu cậu ta không đến, vậy tất cả chúng ta bị cho leo cây ở đây, có thể nói chuyện lạ ngàn năm của giới võ học Hoa Hạ”.
Đại sư võ học đến từ các nơi đều bàn tán xôn xao, đồng thời như vô ý nhìn Quản Nam Thiên, mong đợi Quản Nam Thiên có thể cho họ một đáp án rõ ràng.
“Các ông không cần nhìn tôi, trước đó tôi đã nói, tôi giống các ông, sở dĩ đến đây chỉ là vì phán đoán thằng nhóc Trần Phong sẽ ứng chiến, còn về việc thằng nhóc đó hôm nay có xuất hiện không thì chỉ có cậu ấy biết thôi”, nghe thấy tiếng bàn tán của các đại sư võ học bên cạnh, nhìn từng gương mặt đầy chờ mong ấy, Quản Nam Thiên xòe hai tay ra, cười gượng không thôi.
Vốn dĩ mấy đại sư võ học bao gồm cả Kiều Võ Đấu đều hơi không kiềm được mà muốn hỏi Quản Nam Thiên, lúc này nghe thấy lời Quản Nam Thiên nói, đều nuốt lời đã tới bên môi lại.
Còn hai bố con Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh đứng ở gần đó, thì cau mày.
Đối với nhà họ Cảnh mà nói, trận chiến này không chỉ là giúp nhà họ Trần trừ khử Trần Phong, mà bọn họ càng muốn lợi dụng trận chiến này tuyên bố nhà họ Cảnh xuất thế, uy trấn cả giới võ thuật Hoa Hạ hơn.
Trong tình hình ấy, nếu Trần Phong chọn chùn bước, vậy mục đích của bọn họ đều không thể thực hiện.
“Con vào cabin hỏi Tiểu Đằng xem xem có chuyện gì”, Cảnh Vân Phong đưa ra sắp xếp, ông ta không những biết phương án dự phòng hai người Cảnh Đằng và Cảnh Nhân thương lượng, mà còn đích thân ngầm cho phép.
“Vâng!”.
Cảnh Thế Minh ngay lập tức nhận lệnh, sau đó xoay người rời đi, xuyên qua đám đông, đi vào cabin.
Theo kế hoạch, trận đấu võ của Trần Phong và Cảnh Đằng sẽ tiến hành ở trên chiếc tàu lớn này, vì thế chiếc tàu này to hơn hai chiếc tàu khác, tổng cộng có năm tầng, có sảnh công cộng, cũng có phòng riêng sang trọng.
Cảnh Thế Minh tìm thấy Cảnh Đằng ở trong một căn phòng riêng xa xỉ, hỏi thẳng: “Đằng, con bảo Mục Dương động thủ chưa?”.
“Trước đó con đã gọi điện báo rồi”, Cảnh Đằng gật đầu.
“Tình hình hiện tại thế nào?”, Cảnh Thế Minh hỏi.
“Bọn họ chưa trả lời”.
Cảnh Đằng nói, cứ cảm giác có gì đó sai sai, đã hai, ba tiếng qua đi rồi, hai người Cảnh Nhân và Mục Dương phải trả lời rồi mới đúng, nên lại nói: “Giờ con gọi cho họ”.
Vừa dứt lời.
Cảnh Đằng lấy điện thoại ra, gọi vào máy của Cảnh Nhân.
Cùng lúc đó.
Mấy chiếc ô tô chạy trên đường của khu thăm quan, sắp đến khu vực phong tỏa.
Trong chiếc xe dẫn đầu, Trần Trạch Lý lái xe, Trần Phong ngồi ở ghế phụ, Cảnh Nhân cuộn mình ở ghế sau, bên cạnh là xác của Mục Dương, trong xe nồng nặc mùi tanh gay mũi của máu.
Ngửi mùi máu tanh gay mũi, nhìn thi thể Mục Dương gần ngay trước mặt, cảm nhận đau đớn dữ dội truyền tới từ hai đầu gối, sắc mặt Cảnh Nhân tái nhợt, cơ thể run rẩy, trong lòng tràn ngập sợ hãi, nên không dám nhìn Trần Phong lấy một cái.
“Vù”.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại rung vang lên.
Tiếng rung bất chợt xuất hiện khiến cả người Cảnh Nhân giật thót, sau đó cảm nhận được rõ ràng điện thoại ở trong túi đang rung.
Phát hiện này khiến sắc mặt anh ta chợt thay đổi, vô thức thò tay sờ điện thoại, nhưng sau khi liếc thấy Trần Phong, thì lại dừng động tác của mình lại.
“Là người nhà họ Cảnh các anh gọi điện đến à?”, Trần Phong ngoảnh lại hỏi.
Cảnh Đằng không dám trả lời mà run rẩy lấy điện thoại ra, đột nhiên nhìn thấy cuộc gọi đến của Cảnh Đằng: “Đúng… là em Đằng nhà tôi”.
“Đưa điện thoại cho tôi”, Trần Phong nghe vậy thì nghĩ một lúc rồi nói.
Cảnh Nhân không nói không rằng, run rẩy đưa điện thoại cho Trần Phong, Trần Phong nghe máy luôn.
“Anh Nhân, bên các anh tình hình thế nào? Sao không trả lời điện thoại?”.
Ngay sau đó, trong ống nghe vang lên giọng của Cảnh Đằng, trong lời nói tràn ngập bất mãn.
“Bọn họ một người chết rồi, một người tàn phế rồi”, Trần Phong nói với giọng điệu bình tĩnh, cứ như nói một chuyện nhỏ chẳng đáng gì.
“Ặc…”.
Đầu bên kia, Cảnh Đằng ở trong cabin, sửng sốt khi nghe thấy lời Trần Phong nói, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó buột miệng hỏi: “Cậu là ai?”.