Nhưng đột nhiên không biết tại sao, vết thương trên cánh tay vô cùng đau đớn, đã vượt qua cơn đau đáng lẽ sẽ truyền tới từ miệng vết thương.
Lúc này anh mới nhận ra điều bất thường.
“Ông dùng thuốc độc?”.
Trần Phong lạnh lùng hỏi Vương Lạc Binh.
“Hừ, anh bạn nhỏ cậu đừng có ngậm máu phun người, nếu là việc không có chứng cứ, thì cậu đang vu khống đó”.
Ông ta đương nhiên không thể thừa nhận, nhưng Trần Phong rất quen thuộc với cơ thể mình, nếu không phải dùng thuốc độc, thì chắc chắn anh sẽ không đau đớn dữ dội thế này.
Kiểu đau đớn này như hàng nghìn con kiến đang gặm cắn anh, mỗi một sợi dây thần kinh cơ bắp đều đang chịu giày vò.
Trần Phong phải ngay lập tức phản ứng lại, không thì thứ chờ đợi anh chỉ có nhận thua thôi.
Nhưng Vương Lạc Binh lại không lơ là cảnh giác vì Trần Phong bị dính đòn, ông ta rất hiểu đạo lý giậu đổ bìm leo, ngay sau đó đã xông tới.
Trần Phong buộc phải nhanh chóng phòng thủ, tay trái về cơ bản đã không thể sử dụng, hơn nữa chất độc còn có nguy cơ chạy thẳng vào tim.
Tình hình thực sự thay đổi quá đột ngột, anh chỉ có thể cố hết sức dùng cả tay lẫn chân, liên tục né tránh, ngăn chặn đòn sát thủ Vương Lạc Binh tung ra.
Dù đã cực kỳ khó khăn, nhưng Trần Phong vẫn nhân cơ hội xé một đoạn vải trên người bằng miệng, nếu anh muốn giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí này, vậy thì anh không thể để chất độc tiếp tục lan ra nữa.
Chiêu thức của đối phương ngày càng nham hiểm, ác độc, trông Trần Phong có vẻ hơi không đỡ được rồi.
May mà khi anh liên tục điều chỉnh miếng vải trong miệng anh cuối cùng đã buộc chặt phía trên cánh tay, làm chậm tốc độ chạy về tim của chất độc.
Nhưng dù vậy, anh cũng không có quá nhiều thời gian, anh phải đánh nhanh thắng nhanh.
Trong màn tấn công dữ dội này, Trần Phong thế mà còn có thể kiểm soát miệng vết thương, mặt Vương Lạc Binh xám xịt, ông ta những tưởng cứ tiếp tục kéo dài, đợi Trần Phong mất mạng là được, quyết định đẩy nhanh tiến độ tỉ thí.
Tay thì dùng Mạnh Hổ Quyền, chân thì đá liên hoàn.
Bách Thú Quyền Pháp mà ông ta tu luyện đa phần là bắt chước dã thú, mà các loài thú nhiều đếm không xuể, cho nên chiêu thức của ông ta cũng biến hóa đa dạng, không hề theo quy luật bình thường.
Ấn tượng của mọi người với ông ta đa phần chỉ là công phu quyền cước kiểu sư tử, hổ mà ông ta tung ra, mạnh mẽ mà dữ dội, có cảm giác tung đòn là không chết không thôi.
Nhưng kiểu Xà Hành Quyền mà ông ta đánh lén Trần Phong cũng là một loại trong Bách Thú, chỉ có điều ông ta chưa bao giờ thể hiện cho người ta thấy thôi.
Tình hình lúc này, trông Trần Phong có vẻ đã yếu thế.
Thạch Phá Quân dưới sân mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra được có lẽ có vấn đề rồi.
Ông ta nghĩ bụng trong tình huống khẩn cấp, ông ta nhất định sẽ xông lên, bảo vệ tính mạng của Trần Phong, nhưng từ lúc bắt đầu, hai người đứng phía sau ông ta đã nhìn chằm chằm ông ta.
Bọn họ đã bày mưu trước, hôm nay muốn dồn Trần Phong vào chỗ chết.
Trần Phong trên sân sốt ruột, Thạch Phá Quân dưới sân cũng sốt ruột.
Nhưng hai người có vẻ đều hơi bất lực.
Hai người trên sân lại lần nữa đều bị ép lùi lại, giờ Trần Phong đã không cảm nhận được sự tồn tại của tay trái, xem ra chất độc đã nuốt chửng cả cánh tay trái.
Anh nhìn Vương Lạc Binh, trong lúc điều chỉnh hơi thở, anh vẫn hạ quyết tâm.
“Đây là ông ép tôi đó, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn”.
Bị một câu nói đột ngột của Trần Phong làm cho mơ hồ, Vương Lạc Binh thậm chí cảm thấy Trần Phong có phải đã bị trúng độc vào tận não không, đến lúc này rồi thế mà anh vẫn nói ra lời như vậy.
Ông ta cười khinh thường nói: “Tôi lại muốn xem thử cậu còn đòn sát thủ gì đó”.
Cái chết không phải điều đáng sợ nhất, có thể đối mặt với cái chết mới là điều đáng sợ nhất.
Vương Lạc Binh vừa định cho Trần Phong nếm đòn cuối cùng, để kết thúc trận tỉ thí lần này, nhưng đột nhiên lại thấy mắt Trần Phong trở nên đỏ ngầu, gương mặt vốn trắng trẻo, sạch sẽ cũng sung huyết đỏ như sắp nhỏ máu.
Lòng ông ta giật thót, sâu trong lòng cũng có tiếng hét kinh ngạc.
“Sao có thể chứ? Sao cậu ta có thể biết kiểu tà công này?”.
Cơ thể xông lên được nửa đường thì đột ngột dừng lại, nhìn khí thế Trần Phong tăng vọt, ông tại lại hơi không dám tiến lên nữa.
“Sao? Chẳng phải ông muốn giết tôi sao?”.
“Động thủ?”.
Nhưng Thanh Khâu lại lắc đầu nói: “Đạo hữu, phải biết khoan dung, tha thứ cho người khác. Giết chóc không cần thiết không thể giải quyết vấn đề gì”.
Nhưng vừa nói lời này, Trần Phong đã chửi ầm lên.
“Mẹ kiếp”.
Trong lúc đang nói, thì nắm đấm trong tay đã đánh qua, anh ghét nhất là kiểu chẳng biết gì những vẫn cứ muốn người khác hiền lành.
Nếu thực sự hiền lành, thì sao lúc bắt đầu không lên nói đi, phải đợi đến tận lúc này.
- -------------------