"Ngoài ra, anh ấy sẽ đến ngay thôi, đợi anh ấy đến rồi, anh sẽ biết, anh ấy rốt cuộc có xứng làm chồng tôi không."
"Nói vậy là cô muốn từ chối tôi?" Diệp Hải Đông sầm mặt, anh ta đã nể mặt Hạ Mộng Dao lắm rồi, nếu Hạ Mộng Dao còn không biết điều, vậy đừng trách anh ta không khách sáo.
"Đúng thì sao?" Hạ Mộng Dao nhìn thẳng Diệp Hải Đông, không hề nhượng bộ.
Bộp, bộp, bộp.
Diệp Hải Đông mỉm cười vỗ tay, vừa vỗ vừa nói: "Cô Hạ, tôi nên nói cô can đảm, hay nói cô ngu si nhỉ, cô có biết giờ cô đang ở đâu không?"
"Nhà họ Diệp! Cô đang ở nhà họ Diệp! Cô có tin chỉ cần tôi nói một câu thì có thể khiến cô hôm nay không ra nổi cánh cổng này không, hơn nữa, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe!"
Sắc mặt Hạ Mộng Dao hơi thay đổi, lạnh lùng nói: "Diệp Hải Đông, tôi cảnh cáo anh lần cuối, đừng có làm loạn, trước khi tôi ra khỏi nhà, đã báo cảnh sát rồi, nếu trong vòng nửa tiếng không về, thì cảnh sát sẽ đến đây."
"Ha ha, cảnh sát?" Diệp Hải Đông phá lên cười ha ha, sau đó ngưng bặt: "Diệp Hải Đông tôi sẽ sợ cảnh sát sao? Những cảnh sát đó không sợ Diệp Hải Đông tôi đã không tệ rồi!"
"Hạ Mộng Dao, nói thực cho cô biết, ông đây có cho những cảnh sát đó trăm nghìn lá gan, họ cũng không dám lục soát nhà họ Diệp tôi! Nên nếu cô biết điều thì nhanh chóng cởi đồ, ngủ với ông đây một lần, nếu hầu hạ ông đây tốt, ông đây mà vui thì biết đâu còn có thể tha cho lão già này!" Giọng điệu Diệp Hải Đông ngông cuồng, tự tin vô cùng.
"Anh đừng có mơ!" Hạ Mộng Dao nghiến răng ken két, hiển nhiên là tức lắm rồi.
"Đừng có mơ?" Diệp Hải Đông cười khẩy: "Hôm nay ông đây muốn xem thử, đừng có mơ thế nào đấy!"
"Người đâu, lột đồ con đĩ này ra, sau đó chụp mấy bức ảnh trần truồng, gửi cho thằng vô dụng kia." Diệp Hải Đông cười nhăn nhở phẩy tay, anh ta muốn xem thử, Trần Phong có thể làm rùa rụt cổ đến bao giờ.
"Diệp... Hải... Đông! Nếu cậu dám động vào con gái tôi thì tôi sẽ giết cả nhà cậu!" Hạ Vệ Quốc nhe răng trợn mắt uy hiếp, hành động này của Diệp Hải Đông, không khác gì tội phạm giết người, có thể nói là đồng thời hủy hoại cả Trần Phong và Hạ Mộng Dao.
"Lão già, ông đây có phải đã nể mặt ông lắm rồi không?" Vẻ mặt Diệp Hải Đông lạnh đi: "Tháo nốt một cái chân nữa của lão già này cho tôi!"
"Vâng, chủ tịch Diệp."
Diệp Hải Đông vừa dứt lời thì có người giơ ống tuýp lên, đập vào cái chân còn lại của Hạ Vệ Quốc.
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cả người Hạ Vệ Quốc nổi gân xanh, nhưng ông ấy lại cắn chặt răng, không kêu tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Hải Đông, cứ như một con thú dữ đang chọn người để cắn.
"Lão già, còn nhìn hả?" Diệp Hải Đông bị ánh mắt này nhìn cho rùng mình, ngay lập tức hơi thẹn quá hóa giận, vớ lấy cái ống tuýp ở bên cạnh, đập lên người Hạ Vệ Quốc.
"Bố!" Hạ Mộng Dao gào thét đau đớn, lao ra trước người Hạ Vệ Quốc.
Sau đó, Diệp Hải Đông vung ống tuýp đặc ruột đập mạnh lên trán Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao kêu một tiếng, trên cái trán trắng nõn bỗng chảy ra mấy vệt máu đỏ.
"Con khốn, cô muốn chết cùng lão già này hả?" Diệp Hải Đông cười khẩy, mặc dù đánh cho Hạ Mộng Dao chảy máu đầu, nhưng anh ta căn bản không có chút hối hận nào, ngược lại, còn vung ống tuýp trong tay lên, đập Hạ Mộng Dao.
Khang Vân Ba không nhìn nổi nữa, bất giác khuyên nhủ: "Chủ tịch Diệp, đừng đánh chết người thật, nếu đánh chết bọn này thật nhỡ thằng vô dụng kia tìm chúng ta liều mạng thì phải làm sao?"
Diệp Hải Đông nhìn Khang Vân Ba một cái, cau mày nói: "Ông sợ cái gì, thằng vô dụng đó, hắn lấy gì để liều với ông đây, cái mạng rẻ rách của hắn, nếu ông đây muốn thì lúc nào cũng có thể lấy được, liều mạng, hắn xứng sao?"
Sau khi nói xong, Diệp Hải Đông lại vung ống tuýp lên, đập lên người Hạ Mộng Dao.
Môi Khang Vân Ba mấp máy, cũng không khuyên nữa, đúng thế, với Diệp Hải Đông mà nói, Trần Phong chỉ là một con kiến bé nhỏ. Đừng nói nhà họ Diệp, kể cả nhà họ Khang bọn họ cũng có trăm nghìn cách khiến Trần Phong biến mất tăm mất tích.
Lúc này, Trần Phong còn cách nhà họ Diệp chưa đến một cây số.
Từ lúc không gọi được cho Hạ Mộng Dao, lòng Trần Phong đã nóng như lửa đốt, gần như là giẫm kịch chân ga, dọc đường không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ.
Cuối cùng, cổng nhà họ Diệp đã ở ngay trước mắt.
Mấy bảo vệ ở cổng sau khi thấy chiếc Koenigsegg lao như tia chớp, thì hết cả hồn, gần như là vô thức, lao mình về phía sau.
"Rầm!"
Chiếc Koenigsegg đâm tung cánh cổng nhà họ Diệp, như một con thú dữ sổ lồng, gầm gừ xông vào biệt thự nhà họ Diệp.
Từ xa, Trần Phong đã thấy Hạ Vệ Quốc bị treo trên cây và Hạ Mộng Dao chắn phía trước Hạ Vệ Quốc.
Khi thấy Diệp Hải Đông vung ống tuýp vào người Hạ Mộng Dao, mắt Trần Phong đỏ ngầu!
"Muốn chết!"
Trần Phong gần như là rặn hai chữ này từ kẽ răng, sau đó giẫm mạnh chân ga.
Koenigsegg như một con thú hoang phát điên, kêu gào lao vào vệ sĩ nhà họ Diệp.
Tiếng động cơ gầm rú, cuối cùng cũng đánh thức các vệ sĩ nhà họ Diệp.
Các vệ sĩ vô thức quay đầu, sau đó đồng tử dần co lại!
Kinh hoàng lăn lê bò toài chạy ra ngoài.
Một bộ phận vệ sĩ chạy ra ngoài, nhưng còn một bộ phận sợ đến mức đứng đơ tại chỗ.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Chiếc Koenigsegg đâm liền ba, bốn người.
Bóng người màu đen bay xa mười mấy mét như diều đứt dây, người ở trên không, mà miệng thì nôn ra không ít nội tạng đã biến thành mảnh vụn.
Sức va chạm của Koenigsegg lái hết tốc lực, không kém cạnh với xe xe tải cỡ lớn lái hết tốc lực, mấy vệ sĩ này, đương nhiên không thể sống nổi.
Người nhà họ Diệp bị dọa cho ngu người.
Chiếc xe đột ngột xông vào này là ai đang lái?
Không có nhiều thời gian cho họ suy nghĩ, tiếng phanh xe chói tay vang lên, lốp xe màu đen để lại một vệt dài trên mặt đất, chiếc Koenigsegg dừng lại.
Cánh cửa cánh bướm mở ra, bước chân nặng nề của Trần Phong chạm đất.
Nín thở!
Tất cả nín thở!
Lúc Trần Phong xuống xe, những người khác có mặt tại đây ngoài Hạ Vệ Quốc và Hạ Mộng Dao ra thì đều cảm thấy cổ mình bỗng chốc như bị một bàn tay vô hình tóm chặt.
Sau khi thấy đôi mắt phun trào lửa giận của Trần Phong, linh hồn của người nhà họ Diệp cũng bắt đầu run rẩy!
"Chú... chú Vương, giết hắn!" Diệp Hải Đông run giọng nói, anh ta không biết, người đàn ông này là ai, nhưng anh ta sợ rồi, anh ta thực sự sợ rồi!
Ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ!
Cứ như một con thú dữ thời tiền sử, khiến người ta sợ hãi từ sâu trong tâm hồn.
"Chủ... chủ tịch Diệp, tôi không phải là đối thủ của hắn." Ông lão được gọi là chú Vương nuốt nước bọt, sợ hãi lên tiếng.
Ông ta là võ sĩ, võ sĩ giai đoạn giữa Minh Kình!
Thần hộ mệnh của nhà họ Diệp!
Trong mười mấy năm ở nhà họ Diệp, ông ta đã tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ địch mạnh của nhà họ Diệp.