Ăn trưa xong, Hạ Mộng Dao đột nhiên đề nghị: “Phi Dung, Trần Phong hay là chúng ta đi dạo phố đi?” - “Được thôi.” Trần Phong cười nói, bản thân anh không có ý kiến gì, kết hôn với Hạ Mộng Dao ba năm, số lần hai người cùng nhau đi dạo phố có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa ngày thường Hạ Mộng Dao cũng rất ít tới Kim Lăng, dạo phố lại là bản tính của phụ nữ, dĩ nhiên Trần Phong phải thỏa mãn cô ấy.
“Mình không muốn làm kỳ đà đâu, hai vợ chồng cậu đi đi, mình không đi đâu, mình đi ngủ một giấc để dưỡng nhan đây, ngồi máy bay làm mình mệt rã rời.” Từ Phi Dung ngáp một cái rồi nói, khó khăn lắm Hạ Mộng Dao mới có cơ hội ở riêng với Trần Phong, cô ấy dĩ nhiên không thể phá rối được rồi.
“Vậy được rồi, Phi Dung, cậu về nghỉ ngơi trước đi, mình và Trần Phong đi đây”, Hạ Mộng Dao cười nói. “Ừm, đi đi, đi đi”, Từ Phi Dung khua khua tay nói. “Đi thôi”, Hạ Mộng Dao quàng lấy tay Trần Phong rất tự nhiên.
Trần Phong không quen thuộc Kim Lăng lắm, nhưng Hạ Mộng Dao trước kia học đại học ở Kim Lăng, miễn cưỡng có thể gọi là một nửa người Kim Lăng. Dạo mấy vòng hai người đã tới Thế Mậu Thiên Đô, đây là khu thương mại thịnh vượng nhất Kim Lăng, trong CBD bán tất cả các thương hiệu trên thế giới.
“Trần Phong, em muốn uống trà sữa.” Hạ Mộng Dao bĩu môi ra vẻ đang yêu nói. “Được, để anh đi mua.” Trần Phong cười nói, khác với cô gái khác, Hạ Mộng Dao là kiểu ăn bao nhiêu cũng không béo, những đồ như trà sữa, gần như ngày nào cô ấy cũng uống, nhưng chưa thấy cô ấy béo bao giờ.
Sau khi xếp hàng mười phút, cuối cùng Trần Phong cũng cướp được một cốc trà sữa. Sau khi cầm được trà sữa, Hạ Mộng Dao vui như một đứa trẻ lên ba. “Trần Phong, chúng ta vào chọn cho anh mấy bộ quần áo đi.” Hạ Mộng Dao chỉ vào cửa hàng quần áo nam Armani rồi nói. Trần Phong lắc đầu, khẽ cười nói: “Không cần đâu, anh không thích kiểu quần áo này.”
Tuy sinh ra ở nhà họ Trần, nhưng trước giờ Trần Phong thích tiết kiệm, những thứ như quần áo, chỉ cần mặc được là được, quần áo mấy chục và mấy mấy chục nghìn trong mắt anh cũng không có gì khác biệt.
Từ nhỏ mẹ đã nhắc nhở anh, làm người không thể nhìn bề ngoài, phải xem bên trong. Có một số người, bề ngoài thật sự hào nhoáng, nhưng bên trong lại nghèo khó vô cùng. Còn một số người, cho dù ăn mặc bình thường, nhưng bên trong lại hết sức chân thành, đáng giá ngàn vàng!
“Vậy được thôi.” Hạ Mộng Dao nói, cô ấy phát hiện Trần Phong thật sự không giống với đại bộ phận đàn ông, không chuộng hư vinh, anh không bao giờ để ý suy nghĩ của người khác, anh chỉ theo đuổi thứ trái tim mình muốn.
“Đi dạo bên kia đi.” Trần Phong chỉ cửa hàng chuyên bán túi xách hàng hiệu bên cạnh nói, anh là đàn ông, có thể không cần chăm chút bề ngoài, nhưng Hạ Mộng Dao là một cô gái, vẫn phải để ý một chút, dù gì con gái bản tính thích đẹp mà.
“Được ạ.” Hạ Mộng Dao ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó hai người tới một cửa hàng Prada. Hai người vừa đi vào trong, một cô nhân viên bán hàng cười đón tiếp. “Xin chào, hoan nghênh ghé thăm. Xin hỏi cô cần gì?” Trên gương mặt trang điểm đậm của cô nhân viên vẫn giữ nụ cười thân thiện.
“Tôi muốn tự xem một chút.” Hạ Mộng Dao cười nói. Nghe thấy câu này, mắt Chu Lị xẹt qua một nét thất vọng sâu sắc. Là một nhân viên hướng dẫn mua hàng chuyên nghiệp, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là năng lực cơ bản nhất của cô ta. Thông thường một đôi nam nữ vào cửa hàng muốn xem họ có năng lực mua hay không, không phải nhìn cô gái, mà là nhìn người đàn ông đi bên cạnh cô ấy, là người thế nào. Nếu người đàn ông là một người giàu có, vậy thì tỉ lệ bán được là chín mươi phần trăm!
Nếu một người đàn ông nghèo khổ, vậy thì đừng nghĩ nữa, loại người này dẫn theo bạn gái vào đây chỉ là để mở rộng tầm mắt, muốn dựa vào bọn họ mua túi hàng hiệu để tăng thành thích? Rõ ràng là nằm mơ!
Dĩ nhiên ngay từ giây phút đầu tiên Trần Phong đã bị Chu Lị cho vào danh sách kẻ nghèo hèn rồi, cả người toàn đồ rẻ tiền, giày cũng là loại giày thể thao rất bình thường, là một người người đàn ông, trên tay đến cả một cái đồng hồ cũng không có, rõ ràng là nghèo đến không thể nghèo hơn nữa rồi.
Còn Hạ Mộng Dao, dáng đẹp, mặt xinh, vừa nhìn đã biết là kiểu người đẹp thuộc hạng hoa khôi của trường rồi. Một điển hình của bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, Chu Lị lắc đầu nghĩ.
Hạ Mộng Dao ở bên trong xem túi, còn Chu Lị rõ ràng là không có ý tiến lên phục vụ Hạ Mộng Dao, túi xách ở đây đều là Prada, kiểu rẻ nhất cũng phải hai mươi, ba mươi nghìn, thậm chí đắt hơn, mấy trăm nghìn cũng có.
Hạ Mộng Dao căn bản không thể mua được, cô ta cũng không cần thiết phải lãng phí nước bọt. Trần Phong ở bên cạnh cười, cũng chẳng nói gì, suy nghĩ trong lòng Chu Lị theo anh thấy thì rất nực cười, điển hình của việc liệu cơm gắp mắm.
Lúc này, điện thoại của Trần Phong đổ chuông, thấy màn hình hiển thị là Kiều Tiêu Nguyệt, Trần Phong chau mày, đi ra bên ngoài. “Ha ha.” Mặt Chu Lị thoáng qua một chút khinh bỉ, quả nhiên là đồ nghèo thối tha, sợ bạn gái mình mua quần áo, không muốn bỏ tiền mà chuồn trước luôn rồi.
Trước kia Chu Lị từng gặp rất nhiều đàn ông giống như Trần Phong, vừa thấy bạn gái mình muốn mua túi là viện các lí do chuồn trước, sau đó đứng ở xa nhìn, chờ bạn gái mình xem xong ra khỏi cửa hàng, lại chạy tới nói ban nãy mình có việc.
Lúc này, một phụ nữ xinh đẹp đeo kính đen, cả người toàn đồ hiệu bước vào. Tuổi tác người phụ nữ tầm hơn ba mươi, có lẽ là do da không được tốt, nên mặt người phụ nữ trang điểm rất đậm, nhưng vẫn không che lấp được làn da bị chảy xệ.
Người phụ nữ xinh đẹp vào cửa hàng, mắt Chu Lị sáng lên, ánh mắt thoáng cái thấy ngay sợi dây chuyền trên cổ người phụ nữ, Swarovski phiên bản giới hạn! Giá bán trên trang chủ là ba trăm chín mươi nghìn! Phụ nữ giàu có điển hình! Chu Lị dường như đã nhìn thấy một đống nhân dân tệ của mình diễu hành rồi.
“Chào chị, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho chị?” Chu Lị vội vàng tiến lên, nói cười nịnh nọt, không giống với Hạ Mộng Dao, người phụ nữ xinh đẹp kia vừa nhìn đã biết là khách sộp, vào đây tuyệt đối không phải chỉ để xem.
“Mấy mẫu túi của Pháp mới ra gần đây, cửa hàng các cô có không?” Người phụ nữ xinh đẹp liếc Chu Lị một cái, điệu bộ có vài phần cao ngạo. Nghe thấy câu này, Chu Lị càng thêm phấn khởi, người phụ nữ này rõ ràng là thường mua mấy loại hàng xa xỉ, rất hiểu biết về thời trang.
“Người đẹp, có, có, cửa hàng chúng tôi hôm kia mới nhập một lô kiểu giới hạn của Prada từ Pháp về, mời chị qua bên này.” Chu Lị cung kính dẫn người phụ nữ xinh đẹp kia tới khu hàng phiên bản giới hạn, lại phát hiện Hạ Mộng Dao cũng ở đây.
Lúc này, trùng hợp là Hạ Mộng Dao cũng đang nhìn một mẫu túi xách mày đỏ tươi. Thấy Hạ Mộng Dao, trong mắt người phụ nữ xinh đẹp xẹt qua một vẻ ghen tị rõ rệt, chà, Hạ Mộng Dao quá đẹp, cho dù cô ta muốn bới lông vết, muốn tìm ra một chút khuyết điểm trên người Hạ Mộng Dao cũng khó.
Làn da căng mọng như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, thân hình mảnh mai gợi cảm như yêu quái, còn có khí chất thần tiên. Người phụ nữ xinh đẹp cũng tự thấy mình là một mỹ nữ, nhưng trước mặt Hạ Mộng Dao, cô ta bỗng chốc lại biến thành một con vịt xấu xí.